Trước mặt Tần Ninh giờ phút này xuất hiện một cái nồi lớn.
Cái nồi có đường kính mấy chục mét, trong nồi cuồn cuộn bốc khói, tản ra mùi thơm.
Phệ Thiên Giảo đứng dậy, miệng há ra, khẽ hít...
Một nồi thịt dê cùng nước canh biến mất không thấy gì nữa.
"Phi phi phi..."
Phệ Thiên Giảo phun ra một đám xương dê.
Thấy cảnh này, Tần Ninh quay người, tiếp tục đi làm món thứ hai.
Một người một thú ở trong sơn cốc.
Ra món nào, Phệ Thiên Giảo nuốt luôn món đó.
Dần dần, ánh nắng đã treo ngang đầu, Tần Ninh ngồi lên một tảng đá, mồ hôi chảy ròng ròng khắp mặt.
Bận rộn hơn nửa đêm chỉ để con súc sinh này đỡ thèm.
Vào giờ phút này, Phệ Thiên Giảo đã no căng, tứ chi chổng lên trời, nằm trong hố ợ một cái.
"Ngươi là... Tần Ninh đúng không?"
Phệ Thiên Giảo mở miệng nói: "Ngươi thật sự là chủ nhân của ta sao?"
"Đúng!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Năm đó ta đã nói với ngươi là sẽ rời đi một thời gian, ngươi có thể ở lại Thánh Thú tông, cùng Ôn Hiến Chi chờ ta, cũng có thể chơi đùa quanh Hạ Tam Thiên chờ ta trở lại, chúng ta sẽ lại gặp nhau!"
"Ta còn nói cho ngươi ba tiêu chí nhận mặt mà chỉ có ngươi ta biết được, đáng tiếc ngươi đã quên..."
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Việc này cũng trách ta, ngươi đần như vậy, làm sao có thể nhớ được chứ..."
Phệ Thiên Giảo lập tức lật người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316571/chuong-4322.html