Đúng là chỉ có một đệ tử, chính là Ôn Hiến Chi.
Thế nhưng bên trong sơn môn lại là có mấy ngàn đệ tử.
Hắn cũng không nghĩ tới, thời gian trôi qua vài vạn năm, mấy ngàn đệ tử cũng đã mất.
Thánh Thú tông trở thành tông môn không ai biết đến.
Thế nhưng dù vậy, nơi đây có rất nhiều chỗ thần bí vẫn không bị ai động vào.
Tần Ninh có thể chắc chắn về điều này.
Bởi vì dù sao ngay cả Ôn Hiến Chi cũng không biết về những chỗ đó.
Giờ phút này, Tần Ninh đi vào phía sau Thánh Thú tông một mình.
Một vùng này chỉ toàn là núi hoang.
Sau khi đi được mấy vòng quanh co, Tần Ninh đã đi đến trước một sơn cốc.
Có hai bia đá đứng sừng sững ở cửa sơn cốc.
Bia đá cao tới trăm trượng, chia ra ở hai bên sơn cốc.
Mà giờ phút này, Tần Ninh đi đến trước sơn cốc, bàn tay nhẹ nhàng phất qua hai tấm bia đá.
"Ông bạn già... bây giờ sống ra sao rồi?"
Tần Ninh nỉ non một tiếng, thánh lực mênh mông trong cơ thể phóng ra, lúc này hội tụ lên trên hai tấm bia đá kia.
Mà lúc này bia đá bên trái xuất hiện một dòng chữ.
Từ trên xuống dưới có sáu chữ to.
"Làm người không bằng làm thú!"
Tần Ninh lẩm bẩm.
Giờ phút này, Tần Ninh lại đưa mắt nhìn về phía bên phải.
Bia đá kia lại trống rỗng, không hề có một chữ nào ở phía trên.
Tần Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316555/chuong-4306.html