Tần Ninh mỉm cười nói: “Đến đến đến, tất cả vạn thú rống lên đi!”
Gào…Ngao ngao….Vù vù…Ùm bò…
Trong khoảnh khắc, núi rừng truyền đến âm thanh đinh tai nhức óc, truyền đi hơn trăm dặm.
Giờ phút này, đệ tử của tam đại tông môn sắc mặt trắng bệch.
Nếu như mấy vạn con thánh thú này kéo nhau đến cùng lúc…có thể xé nát bọn họ…
Giờ phút này, sắc mặt ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần, La Kình cũng trở nên tái nhợt.
Tần Ninh cười nói: “Đã nói cho các ngươi biết rồi, đây là địa bàn của người khác, nếu như các ngươi không muốn đi thì có thể không đi, ở lại làm một phần của Thánh Thú tông”.
Nghe được những lời này, sắc mặt ba người Nguyệt Phần Nhân, Thiên Phong Quần, La Kình càng trở nên khó coi.
“Ta sẽ rời đi ngay lập tức!”
Nguyệt Phần Nhân cầm đầu nói: “Trước đây đã đắc tội rồi, thật sự xin lỗi, nơi này đã được ta sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, xem như là ta chuộc tội!”
Thiên Phong Quần cũng vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, xem như là ta chuộc tội!”
La Kình cũng vội vàng chắp tay.
Tần Ninh thấy một màn như vậy thì cười khẽ nói: “Không được!”
Lời này vừa nói ra, trong lòng ba người không khỏi căng thẳng.
“Vừa rồi cho các ngươi đi thì các ngươi không đi, bây giờ muốn đi, ta lại không muốn cho các ngươi đi rồi!”
Lời này vừa nói ra, trong mắt ba người đều tràn đầy khó hiểu.
Tần Ninh mỉm cười nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316548/chuong-4299.html