"Ít nhất sẽ đảm bảo trong khoảng thời gian gần nhất ngươi sẽ không xảy ra chuyện".
Tấn Triết nửa tin nửa ngờ nhận lấy giao đảm, chỉ là nhìn thấy nước bọt bên trên giao đảm lại cảm thấy buồn nôn.
"Không thể dùng tay cầm sao, cứ phải phun ra..."
Cửu Anh cười ha ha nói: "Thích ăn thì ăn, không ăn thì cho ta".
Tấn Triết hừ một tiếng, nuốt giao đảm vào.
Một khí tức khô nóng truyền ra.
Tấn Triết vội vàng nói: "Ta đi luyện hóa trước, các ngươi cứ làm chuyện của mình đi!"
Vừa nói xong, Tấn Triết đã biến mất nhanh như chớp.
Ba người Tần Ninh, Nhan Như Họa, Tề Bác đứng trên boong tàu.
"Đáng chết!"
Nhan Như Họa không nhịn được thấp giọng mắng: "Tên Tấn Triết này đúng là làm bừa..."
"Hắn ta cũng không muốn".
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
"Huyền Minh Vương Xà!", Nhan Như Họa nhìn bóng dáng hư ảo của Huyền Minh Vương Xà, ánh mắt vô cùng khó chịu.
"Là ta hại hắn ta".
Giọng điệu của Huyền Minh Vương Xà có chút cứng ngắc, nói: "Nếu quả thật không có cách nào, vậy hãy giết ta đi!"
"Giết ngươi, hắn ta cũng sẽ bị thương nặng".
"Dù sao còn đỡ hơn là chết", Huyền Minh Vương Xà phản bác.
"Giết ngươi không phải đồng nghĩa với giết hắn ta sao? Đối với đệ tử của Thánh Thú tông chúng ta, thánh thú khế ước là đồng bạn cả đời, không khác nào một nửa khác của mình".
Nhan Như Họa vừa nói vừa vuốt ve đầu của Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316528/chuong-4279.html