“Hơn nữa, chỉ cần bất cẩn một chút thôi thì con cháu trong vương thất sẽ bị cuốn vào cuộc chiến danh lợi của hoàng thất…”
Mặt của Tề Bác đầy vẻ chua xót.
“Nếu như ta không làm chút việc chính đáng thì mấy người huynh đệ kia của ta có thể sẽ giết chết ta mất… lúc phụ vương còn sống thì còn có được chút yên bình, nếu người không còn nữa thì chuyện huynh đệ tranh giành vương vị, gà nhà đá nhau là chuyện hết sức bình thường”.
Nhan Như Họa nhịn không được nói: “Vậy nếu như đúng theo lời của ngươi nói thì chẳng phải là thánh quốc Đại Tề của các ngươi có thể xảy ra nội chiến bất cứ lúc nào hả?”
“Cũng không đến mức như vậy!”
Tề Bác cũng cười nói: “Thái tử của hoàng thất là thiên kiêu cao quý nhất của thánh quốc Đại Tề, gần một trăm phần trăm là không có khả năng bị các hoàng tử khác qua mặt”.
“Hơn nữa, vị thái tử này còn nhận được sự tán thành của Thánh Chủ và vài vị lão tổ khác của thánh quốc…”
“Về điểm này thì thánh quốc Đại Tề của bọn ta vẫn có thể đảm bảo được”.
Trong lúc bọn họ mãi nói chuyện phiếm thì thời gian đã trôi qua thêm ba ngày.
Có một con sông xuất hiện ở trước mặt.
Thanh Châu nằm ở phía tây nam của thánh vực Thiên Hồng, phía đông giáp với Yến Châu, phía Bắc giáp với Tề Châu.
Mà phía đông, ở ranh giới giữa Thanh Châu và Yến Châu là một dãy núi chạy dài từ nam tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316513/chuong-4264.html