"Thanh Châu hỗn loạn mười mấy vạn năm như thế, sư tôn xuất mã đương nhiên là sẽ không có vấn đề gì!"
Tần Ninh nghe vậy thì khẽ gật đầu.
Hắn cũng thích được nịnh mà!
"Ngươi cất kỹ thanh kiếm này đi!"
Tần Ninh lấy trọng kiếm Vạn Quân ra, nói.
"Sư tôn..."
"Trọng kiếm Vạn Quân có tính chất phi phàm, ngươi không thích hợp dùng".
Tần Ninh tiếp tục nói: "Mấy tháng nay, ta đã dung nhập sức mạnh của song hồn long phượng để phong cấm, ngươi mang theo cũng có thể phòng ngừa Thiên Thánh đánh lén!"
"Nếu phong cấm bị phá vỡ, ta sẽ nhận được tin ngay. Ngươi lúc ấy chỉ cần tránh Thiên Thánh đánh lén, chạy trốn tới nơi an toàn, ta sẽ lập tức trở về".
Thạch Cảm Đương nghe vậy, nhịn không được nói: "Chống lại Thiên Thánh tập kích? Chống được bao nhiêu lần vậy?"
"Một lần!"
Thạch Cảm Đương nhịn không được nói: "Vậy còn con?"
"Sư tôn, lần này con không đi đâu, con phải bế quan tu hành".
Tần Ninh nhìn Thạch Cảm Đương, cười nói: "Vậy thì tốt quá, ngươi và Thanh Vân ở cùng một chỗ, Sương Nhi cũng sẽ ở lại, ta nghĩ ba người các ngươi cũng sẽ nhanh chóng đột phá đến Thiên Thánh thôi".
"Đạt được Thiên Thánh thì cũng coi như đứng vững được ở Thanh Châu".
Dương Thanh Vân cùng Thạch Cảm Đương gật đầu.
Tần Ninh lần nữa nói: “Bảo sáu người bọn họ lần lượt tới gặp ta đi!"
"Ặc..."
"Làm sao?"
Dương Thanh Vân nói: "Sư tôn, không cần đâu?"
"Cần!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316506/chuong-4257.html