Tần Ninh nhìn Nhan Như Hoạ ngẩn người thì tiếp tục nói: “Bảo cô gọi sư phụ Tấn Triết của cô tới!”
“Hả?”
Nhan Như Hoạ sửng sốt, lập tức nói: “Ta…Hắn…”
“Hửm?”
“Từ trước đến nay đều là sư phụ chủ động tìm ra, thời điểm ta cần hắn ta sẽ xuất hiện, bây giờ ta biết gọi hắn ta ra như thế nào?”
“…”, hai người nhìn nhau chằm chằm.
Nhan Như Hoạ gãi gãi đầu, uống một ngụm rượu nói: “Bằng không…Ta thử xem…Gọi gọi?”
“Tấn Triết?”
“Lão sắc lang Tấn Triết?”
“Tấn Triết suy thận?”
“…”, mấy tiếng liên tiếp, âm thanh truyền đi trăm dặm.
Nghe tiếng gọi, Tần Ninh cảm thấy mông lung.
Vân Sương Nhi và Thạch Cảm Đương cũng ngẩn người.
Đây…Thật sự là đang gọi sư phụ của mình sao?
Còn có thể xưng hô với sư phụ của mình như vậy sao?
Thạch Cảm Đương không nhịn được nghĩ đến, nếu như chính mình xưng hô như vậy với Tần Ninh, chỉ sợ sẽ bị Tần Ninh đánh chết! Nhan Như Hoạ gọi nửa ngày, nhưng không có người trả lời.
“Ách…”, Nhan Như Hoạ nhìn về phía Tần Ninh, gãi gãi đầu nói: “Sư phụ ta…hình như không ở đây!”
Nghe được những lời này, Tần Ninh muốn phun ra một ngụm máu tươi.
Không ở đây?
Đi đâu chứ?
“Tấn Triết chính là người như thế, xuất quỷ nhập thần…”, giờ phút này, Tần Ninh lấy tay đỡ trán, vẻ mặt xấu hổ.
Trong Thánh Thú tông, toàn thích cái thú vui gì không biết! Nhan Như Hoạ nhìn về phía Tần Ninh, nói tiếp: “Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316471/chuong-4222.html