Tần Ninh nhìn về phía Nhan Như Hoạ, không nhịn được nói: “Sư phụ cô nhìn thấy cô thì chạy cái gì?
Rốt cuộc thì cô là sư phụ hay hắn ta là sư phụ?”
“Ngươi đừng quan tâm cái này, dù sao thì khi nhìn thấy người, ngươi cứ kêu lên là được, nhất định là hắn ta sẽ chạy không thoát!”
Nghe được những lời này, vẻ mặt Tần Ninh đầy vẻ hoài nghi.
Nếu như đơn giản như vậy, Nhan Như Hoạ tự mình kêu lên là được rồi?
Còn muốn hắn kêu lên làm gì?
Hắn luôn có cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy.
Kết quả là giữa buổi trưa có một nam một nữ đi dạo hết từng tòa thanh lâu kỹ quán trong thành Thiên Hạc.
Tần Ninh cũng bị những tiếng ríu rít của kỹ nữ làm cho đau hết cả tai.
"Ngươi xác định sư tôn ngươi thật sự ở thành Thiên Hạc sao?"
"Xác định!"
Nhan Như Họa lại kiên định không thay đổi.
Ừm! Xác định! Thế nhưng người đâu?
Không đi xem tranh tài, đến trưa vẫn chỉ toàn đi dạo kỹ viện! "Xem nhà ở phía trước một chút đi".
Giờ phút này Nhan Như Họa mở miệng nói rồi kéo Tần Ninh đi vào một nơi phong hoa tuyết nguyệt tên là Hoa Hương Lâu.
"Gia, gia, đi vào chơi đi!"
Một tú bà cười hì hì lôi kéo Tần Ninh.
Tần Ninh nhíu mày lại rồi cất bước vào.
Lúc này Nhan Như Họa đang cẩn thận quan sát xung quanh.
"Ở đây!"
Nhan Như Họa sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316405/chuong-4156.html