Nhan Như Hoạ hừ một tiếng.
Tần Ninh cũng không sốt ruột, hắn chậm rãi nói: “Thánh quyết truyền thừa của Thánh Thú tông các ngươi là Thánh Ngự Thiên Quyết phải không?
Cô là đệ tử đơn truyền đời thứ tám, đã học được đến cuốn thứ mấy rồi?
Cuốn thứ tư?”
Lời này vừa nói ra, Nhan Như Hoạ lập tức biến sắc, Huyết Thánh Văn Miêu kia cũng meo một tiếng, âm thanh trở nên bén nhọn hơn.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Cô cứ nói với tổ sư của cô, tổ sư của cô sẽ hiểu rõ”.
Tần Ninh phủi tay, đứng dậy nói: “Được rồi được rồi, nhanh đi đi thôi, đừng cản trở cuộc sống hạnh phúc của người ta!”
“Ta không làm được!”
Nhan Như Hoạ thẳng thắn nói: “Sư tổ dẫn theo Đại Giao, không đúng, là Đại Giao dẫn theo sư tổ rời đi, sư tổ đời thứ nhất đi tìm nhưng sau đó cũng biến mất, thẳng đến khi sư phụ ta, sư gia ta đi tìm, cũng đều không thấy trở về, ta vẫn luôn đi tìm bọn họ!”
Lời này vừa nói ra, Tân Ninh bỗng nở nụ cười.
“Được rồi được rồi, lời này cô nói với người ngoài còn được, nhưng đừng lấy để lừa gạt ta!”
Tần Ninh nói tiếp: “Đệ tử của Thánh Thú tông, muốn tìm người còn không đơn giản sao?
Bản lĩnh của dòng tộc Ngự Thú các cô đều cho chó ăn cả rồi à?”
“Ngươi…”
“Cô muốn tìm hay không thì tuỳ, nhưng ta nói trước cho cô biết, ta muốn cô giúp ta tìm, cô lại không tìm, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316378/chuong-4129.html