“Nếu ngươi không tin, cứ đi tìm người của tửu lâu mà hỏi, hoặc là hỏi nữ tử này xem.”
Tần Ninh chỉ Nhan Như Ngọc đang say bí tỉ.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Chuyện chính là vậy, bị người ta tập kích, chúng ta cũng không thể chờ chết. Đáng tiếc, bọn họ không đủ thực lực, một chết hai bị thương, quá vô dụng!”
Khóe miệng Khâu Tử Kiêu co giật.
Người này… Làm thế nào mới tốt?
Vốn dĩ là trốn một bên xem náo nhiệt, kết quả không ngờ vừa nhìn đã chết một người.
Nếu là đệ tử bình thường thì thôi.
Thế nhưng người chết lại là Hoàn Nhất Chu của thánh địa Hiên Viên.
Thiên kiêu đứng thứ mười trong hai mươi tư vị trong Thanh Long bảng! Lại cứ thế chết ở đây, Thiên Hạc lâu phải ăn nói thế nào với thánh địa Hiên Viên chứ?
“Tần Ninh, ngươi cũng phải đi cùng ta một chuyến!”
Khâu Tử Kiêu khổ sở nói: “Nếu không ta không thể nào ăn nói được”.
Nghe vậy, Tần Ninh cau mày.
Đúng lúc này, có tiếng xé gió vang lên.
Mười mấy người xuất hiện trên đường.
“Hoàn Nhất Chu!”
Một giọng nói vừa kinh ngạc vừa tức giận vang lên.
Nhìn thấy mấy người kia, chân mày Khâu Tử Kiêu cau lại.
Xong rồi! Xong rồi! Sao hôm nay mấy người chủ này đều tụ tập hết chứ?
Người đi đầu chính là Bảo Vân Kính tới từ thánh địa Hiên Viên! Hắn ta là thiên kiêu thứ sáu trong Thanh Long bảng.
Quan trọng nhất là, người này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316370/chuong-4121.html