Thời Kim Ca cười nói: “Hoàn sư huynh, xem ra chúng ta đã chọc phải người không nên chọc rồi!”
Hoàn Nhất Chu lại cười lạnh nói: “Đúng là ngoài ý muốn, một tiểu tử cảnh giới Thánh Nhân tam hồn, lấy đâu ra thực lực như thế?”
“Khó trách ở trong tửu lâu lại lạnh nhạt với chúng ta như vậy, hoá ra căn bản không sợ chúng ta!”
Hai người họ không ngừng tiến lại gần.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh không ngừng cười.
Lả tả… Trong nháy mắt, hai người kia trực tiếp xông ra.
Một trước một sau, hai người trực tiếp ép tới trước mặt Tần Ninh.
Thấy cảnh ấy, Tần Ninh lại lạnh lùng cười, trong lòng bàn tay ngưng tụ từng đạo thánh ấn.
“Thánh Tự Đồ Lục!”
“Tiên Tự Đồ Lục!”
Trong tiếng ầm ầm, hai đạo đồ lục trực tiếp phóng ra.
Mà theo hai đạo đồ lục kia, hai người Hoàn Nhất Chu và Thời Kim Ca đều rối rít xuất thủ, thi triển thánh quyết, từng đạo thánh lực đánh ra.
Bịch bịch… Tiếng nổ trầm thấp vang lên, hai đạo đồ lục bị hai người kia đánh, nhanh chóng tan vỡ.
“Chỉ thế mà thôi”.
Thời Kim Ca giễu cợt.
“Thế sao?”
Lúc này, giọng Tần Ninh vang lên sau lưng Thời Kim Ca.
Thời Kim Ca cứng người lại.
“Thời Kim Ca, cẩn thận!”
Đối diện, Hoàn Nhất Chu quát lên.
Nhưng mà, chậm rồi! Trọng kiếm Vạn Quân trực tiếp chém xuống.
Phật một tiếng, cánh tay đang giơ lên của Thời Kim ca bị trọng kiếm chém xuống, máu tươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316368/chuong-4119.html