Cô ấy không biết mình nên vui vẻ hay nên lo lắng nữa.
Ít nhất bây giờ, cô ấy đang ở bên cạnh Tần Ninh.
Có phải nên tìm cơ hội ra tay không?
Vân Sương Nhi thầm nghĩ trong lòng.
Phi cầm xuất phát, mênh mông bát ngát, chở mấy trăm người bay từ Tây Vực đến Trung Vực.
Dựa vào tốc độ của phi cầm, không quá ba ngày sẽ đến.
Nhưng Đại Nhật Sơn lại không định đến sớm như vậy.
Ngày đầu tiên, bọn họ tìm một toà thành, mấy trăm người vào tửu lâu nghỉ ngơi cho khoẻ.
Màn đêm buông xuống.
Tần Ninh ngồi trong phòng tĩnh tọa tu hành.
Cửa phòng “két” một tiếng mở ra, Vân Sương Nhi mặc chiếc váy màu đỏ nhạt, đôi chân dài đẹp như ngọc thấp thoáng dưới lớp lụa mỏng khiến người ta chú ý.
Mái tóc dài hơi ướt, cô ấy đi chân trần, đi vào phòng Tần Ninh, vội vàng đóng cửa lại.
“Lén lút làm gì đó?”
Một giọng nói ôn hoà vang lên.
Vân Sương Nhi ba bước bước thành hai, đi vào nội thất, nhìn thấy Tần Ninh tĩnh toạ trên giường, hoạt bát cười nói: “Công tử ở một mình, không ai hầu hạ thật cô đơn, ta tới hầu hạ công tử”.
Tần Ninh nhấc mắt nhìn cách Vân Sương Nhi ăn mặc.
Váy tuỳ ý treo trên người, da thịt nửa ẩn nửa hiện, đôi chân thon dài, lấp lánh quyến rũ, da thịt khẽ ấn có thể bị thương, mang chút ửng hồng sau khi tắm.
“Sao thế?”
“Muốn quyến rũ ta à?”
Tần Ninh cười nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316353/chuong-4104.html