Tần Ninh gật đầu đáp lại.
Ô Phong Long dẫn đám người đi vào trong một sơn cốc, rồi dặn dò vài tên thuộc hạ thân tín của mình cẩn thận chăm sóc bọn họ, rồi vội vã rời khỏi.
Dòng tộc chịu khổ có truyền thống lâu đời, bọn họ đã truyền thừa tiếp xuống suốt mấy vạn năm, bây giờ, ba vị trưởng lão và tộc trưởng đã qua đời, chuyện phiền phức sau đó có rất nhiều.
Thế nhưng, thực lực hiện tại của Ô Phong Long là cảnh giới Địa Thánh nhất phách, trong dòng tộc chịu khổ, không phải là ông ta không có thân tín, nhưng nếu muốn sắp xếp công việc thì quả thật cần rất nhiều thời gian.
Trong sơn cốc, đám người Tần Ninh tách nhau ra ở trong một biệt viện.
Trong phòng, Tần Ninh đứng ở ban công tầng hai, nhìn ngắm phong cảnh trong sơn cốc rộng lớn, dòng nước tĩnh lặng, hoa cỏ nở rộ, chim chóc líu lo, chỉ cần vậy thôi thì tâm trạng đã thư thái hơn rất nhiều.
"Sư tôn".
Dương Thanh Vân chắp tay nói: "Thạch Cảm Đương đã đột phá tới cảnh giới Địa Thánh tam phách rồi, có lẽ là sư tôn đã phải bỏ ra rất nhiều nhỉ?"
"Lúc trước, ta nghe cô nương Sương Nhi và sư Mẫu Viên Viên nói rằng trước kia vì để hồi sinh đại ca Tần Kinh Mặc của mình, mà sư tôn đã thi triển cấm thuật, gây tổn thương rất lớn cho bản thân mình!"
Xưa nay Dương Thanh Vân là vậy, vô cùng thận trọng, hơn nữa lại tỉ mỉ quan sát, quan tâm Tần Ninh từ tận đáy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316322/chuong-4073.html