Tần Ninh cũng mắng: “Cho dù ngươi chết thì ta cũng không chết, nhìn kỹ xem, đây là hồn hải của ngươi!”
Thạch Cảm Đương bị Tần Ninh đánh đến trời đất quay mòng mòng, không nói nên lời.
Mãi đến nửa ngày sau, Tần Ninh mới thở ra một hơi.
Lúc này, Thạch Cảm Đương nhìn về phía Tần Ninh, ngẩn người.
“Hồn hải?”
“Nhất hồn?”
Thạch Cảm Đương cảm thấy mơ hồ.
“Con trở thành Thánh Nhân rồi?”
Tần Ninh gật gật đầu.
Thạch Cảm Đương nói tiếp: “Sư tôn, sao người lại tiến vào trong hồn hải của con?
Không đúng, sao con lại sinh ra được hồn hải?”
“Còn có, hồn hải này xanh xanh thẫm thẫm, nhìn rất xấu phải không?”
“Còn có, sư tôn, người ngưng tụ tam hồn, người là cảnh giới Thánh Nhân tam hồn sao?
Hửm?
Không đúng, tại sao người còn có một con rồng với một con phượng nữa, tại sao con không có?”
Nghe được những lời này, khoé miệng Tần Ninh co rút.
“Câm miệng!”
“A!”
Thạch Cảm Đương vội vàng ngậm miệng.
“Thử một chút xem có thể sinh ra hồn thứ hai không?”
Tần Ninh tiếp tục nói: “Ta đã niêm phong rồi cất trữ thể hồn phách của Thánh Vương kia, cũng đã luyện hóa xong, sau này ngươi cứ từ từ hấp thu, tiến vào cảnh giới Thánh Nhân, cảnh giới Địa Thánh, cơ hội thăng cấp rất lớn, còn có đạt được tới Thiên Thánh hay không thì còn phải phụ thuộc vào chính bản thân ngươi”.
Nghe được những lời này, Thạch Cảm Đương hưng phấn đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316319/chuong-4070.html