“Trước kia ta còn tưởng rằng các ngươi định bắt đầu từ đại lục Vạn Thiên rồi mới tiến quân đến thế giới Cửu Thiên, bây giờ xem ra ta đã khinh thường các ngươi rồi!”
Giờ phút này, trong lúc Tần Ninh nói chuyện, thanh niên kia đã đau chết đi sống lại.
Nhưng Tần Ninh lại không hề dừng tay.
“Ta hỏi lại ngươi, Viêm Ma ở chỗ này để làm cái gì?”
Sắc mặt thanh niên kia trắng bệch.
Thanh niên yếu ớt nói: “Viêm Tộc muốn...”, “Ta đúng là đã xem thường ngươi rồi!”
Lúc này một tiếng vèo vang lên.
Một mũi tên xẹt qua tóc mai bên tai Tần Ninh, xuyên qua ngực thanh niên kia.
“Tần Ninh!”
Một bóng người đứng vững sau lưng Tần Ninh.
Nghe được âm thanh kia, Tần Ninh xoay người lại.
“Đã lâu không gặp, Vấn tiên sinh!”
Tần Ninh đứng dậy, cười nhạt một tiếng.
“Hóa ra Vấn tiên sinh mới là người của Ma tộc, cha con Kỷ Phác chỉ là con cờ mà thôi!”
Tần Ninh cười nói: “Như thế khiến ta vô cùng hiếu kì, Vấn tiên sinh liên hệ với đại lục Vạn Thiên như thế nào?”
“Ma tộc ở đại lục Vạn Thiên bị hủy diệt, Vấn tiên sinh có đau lòng không?”
Vấn tiên sinh kia nghe thấy lời này thì cười nói: “Chỉ là một đám nô bộc đê tiện thôi, chết cũng không đáng tiếc”.
Chết cũng không đáng tiếc?
Tần Ninh cười nói: “Nếu đã như thế, sao còn phái nhiều người như vậy?
Dứt khoát từ bỏ đại lục Vạn Thiên là được rồi mà”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316285/chuong-4036.html