Kỷ Phác cười nhạo nói: "Thật đáng xấu hổ!"
Nghe thế, Thanh Chiết Phong ngẩng đầu nhìn lên trời.
Còn Vũ Hãn Đông thì cúi đầu nhìn mặt đất.
Ông ta đang nói ai đấy?
Không biết! Mặc kệ ông ta đi! Thấy thế, sắc mặt Kỷ Phác đầy lạnh lùng.
Tần Ninh móc ngón tay, cười nói: "Kỷ Phác, đừng cố đánh lạc hướng nữa, muốn lên thì lên luôn đi, không thì bảo Vấn tiên sinh ra đây, ngươi không được đâu!"
"Ở đại lục Vạn Thiên, đến cả Đế Lâm Thiên cũng suốt ngày co đầu rụt cổ, phiền chết đi được!"
"Lần này để cho chủ mưu xuất hiện luôn đi!"
"Cho dù là Địa Thánh hay Thiên Thánh cũng vậy thôi, Tần Ninh ta đều xử được hết, bảo y... cút ra đây!"
Ba chữ cuối cùng, giọng điệu của Tần Ninh đã thay đổi.
Không còn trêu chọc nữa mà là lạnh lùng.
Xen lẫn sự lạnh lùng ấy, còn là luồng sát khí nồng nặc, đầy đáng sợ.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đang đứng bên cạnh dòng dung nham nóng hầm hập, bỗng cảm giác được khí lạnh xâm nhập vào cơ thể.
"Giết ngươi không cần phiền đến Vấn tiên sinh!"
Kỷ Phác vừa nói xong.
Ầm... Ông ta bước từng bước, mặt đất dưới chân bỗng nứt ra.
Kỷ Phác đã bắt đầu lao vào chiến đấu.
Lúc này, các vị Thánh Nhân của Ma Quang tông nhìn chòng chọc như hổ rình mồi.
Ba người Lăng Loạn đạo nhân, Hiên Viên Hương nhi và Dương Thanh Vân đề cao cảnh giác hơn.
Tần Ninh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316260/chuong-4011.html