Chỉ là dù vậy, đến Thánh Nhân, siêu phàm thoát tục, Tần Ninh của lúc này nhìn vẫn hết sức khác biệt.
Nếu muốn nói khác biệt chỗ nào.
Thì chính là cảm giác càng thêm mờ ảo xuất trần.
Mặc dù vẫn theo kiểu vân đạm phong khinh nhưng lại có thêm chút tiên khí.
Hơn nữa, bản thân Tần Ninh tuy không phải kiểu tuấn mỹ bức người, kinh hãi thế tục, nhưng vẫn đẹp trai như cũ. Giờ khắc này, khí chất của hắn nổi bần bật, càng có thêm mấy phần khí tức sâu xa.
Nói không hết được nhưng cảm giác rất rõ ràng.
Điều duy nhất Hiên Viên Hương Nhi cảm giác được, là... sức hấp dẫn!
Trước giờ, nàng ta coi chuyện nam nữ chỉ là một điều bình thường.
Thế nhưng giờ phút này, khi nhìn Tần Ninh, nàng ta như vô hình bị hấp dẫn.
Giờ khắc này, ánh mắt Tần Ninh mang theo một tia thanh tịnh.
"Được rồi!"
Hắn nhẹ nhàng thở ra, nhìn mấy người rồi cười nói: "Chắc cũng phải một tháng rồi chứ hả?"
"Vẫn chưa tới ạ...", Dương Thanh Vân sững sờ nói.
Cho tới giờ khắc này, Dương Thanh Vân mới có một loại cảm giác.
Giả!
Tất cả đều là giả!
Hắn ta gặp phải đại nạn, sư tôn giúp hắn ta vững chắc đến Thánh Nhân nhất hồn.
Thế nhưng là Tần Ninh... đến Thánh Nhân tam hồn dễ như trở bàn tay.
Năm đó sư tôn thế đã nói hắn ta là tuyệt thế thiên kiêu, nhưng tuyệt thế thiên kiêu mà so với Tần Ninh thì có vẻ lại chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316249/chuong-4000.html