Hắn gánh vác niềm hy vọng của cả dòng tộc Mục gia, hơn nữa, lại được mọi người coi là người thừa kế thích hợp nhất của Vô Thượng Thần Đế.
Kiếm thuật! Thuật luyện đan! Thuật luyện khí! Thuật trận pháp! Mỗi thứ hắn đều phải học tập, có sư phụ tận tình chỉ dạy, có đại nương Mạnh Tử Mặc và thất nương Diệu Tiên Ngữ dạy dỗ và còn có sự dạy bảo của bà nội Diệp Vũ Thi.
Thế nhưng, thứ hắn yêu thích nhất chính là âm luật! Ngũ nương Vương Tâm Nhã là đại sư âm luật! Hắn học tập âm luật dưới sự dạy dỗ của ngũ nương, lại có thiên phú hơn người.
Bởi vì nó chính là thứ mà hắn thích nhất.
Vậy nên giờ phút này, nhìn thấy cây đàn này, trong lòng Tần Ninh không khỏi kích động.
Hắn vẫn nhớ như in.
Sư phụ dạy hắn kiếm thuật, còn có tam nương cũng dạy hắn kiếm thuật, mẫu thân dạy hắn võ quyết, đại nương và tam nương dạy hắn thuật luyện đan, bà nội dạy hắn thuật trận pháp.
Mỗi ngày hắn đầu khắc khổ học tập.
Chỉ có những khi tới nơi này của ngũ nương học âm thuật là thoải mái nhất.
Năm đó, ngũ nương được phong là Thiên Âm Thần Đế.
Người đời sau gọi người là Thiên Âm Thánh Tổ, Âm Tổ.
Trong chư thiên vạn giới, âm thuật của ngũ nương, không ai có thể theo kịp.
Lúc Tần Ninh học âm thuật là quãng thời gian thoải mái nhất.
“Đàn tốt!”
Tần Ninh thì thầm nói: “Dùng gân của thánh thú cấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316241/chuong-3992.html