Voi lớn phá tan chưởng kia, thánh lực xung kích giữa trời đất.
Lúc này cả người Tần Ninh chậm rãi lùi về sau.
Giờ phút này, trong ánh mắt của Thanh Chiết Sa có vài phần kinh ngạc.
Tần Ninh có thể chém giết Thánh Nhân, thật sự không nghĩ đến lúc đối mặt với ông ta mà vẫn còn có thể mạnh mẽ đến vậy.
Lúc này ánh mắt của Tần Ninh vô cùng lạnh lẽo.
“Còn tưởng rằng sẽ ngưng tụ một phách Địa Thánh chứ, không ngờ chỉ là Hư Thánh mà thôi, còn không được tính là Địa Thánh chân chính”.
Tần Ninh có một cảm giác vô vị tẻ nhạt, cười nói: “Chẳng thú vị chút nào!”
Thanh Chiết Sa giận dữ.
“Thiên Địa Huyền Diệu, Thanh Nguyên Nguyệt Quyết, Hóa Nguyệt Trảm!”
Một lưỡi đao cong như trăng lưỡi liềm trực tiếp chém ra.
Tần Ninh đứng vững giữa mười con voi lớn, thân hình lù lù bất động.
“Ngươi không được rồi!”
Tần Ninh chỉ một tay ra.
Trong khoảnh khắc, mười con voi lớn kia xông ra.
Chúng liên tục dẫm chân xuống.
Linh ký trăng lập tức tán loạn, những đôi chân kia đã đạp đến trước người Thanh Chiết Sa.
Ầm ầm... sắc mặt Thanh Chiết Sa trắng nhợt, cả người lùi về sau.
Lúc này ông ta nhịn một ngụm máu tươi ở trong miệng, điều này khiến cho ánh mắt của Thanh Chiết Sa có mấy phần nhục nhã.
Chuyện gì xảy ra vậy! “Vũ Hãn Thanh, ngươi đang xem náo nhiệt sao?”
Thanh Chiết Sa quát khẽ.
Giờ phút này Vũ Hãn Thanh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316226/chuong-3977.html