“Chấn Uyên Vân, tiếp theo chính là ngươi!”
Nguyên Mậu Phong hừ một tiếng: “Bắt tay với Huyết Linh cung, muốn chiếm đoạt Nguyên gia ta, ác giả ác báo!”
“Nguyên Mậu Phong, tiểu nhân đắc chí!”
Giờ phút này Chấn Uyên Vân lại quát lớn.
“Cho dù ta...”, hả?
Chấn Uyên Vân đang nói đến một nửa, lại đột nhiên dừng lại.
“Ha ha ha...”, một giây sau, Chấn Uyên Vân đột nhiên cười lên ha hả.
“Nguyên Mậu Phong, ngươi cho rằng ngươi đã thắng rồi sao?
Chưa chắc đâu!”
Nghe thấy lời này, mọi người đều không hiểu.
Bây giờ Chấn Uyên Vân đã đến đường cùng rồi.
Bên cạnh Tần Ninh có bốn vị Thánh Nhân, Nguyên gia có bốn vị Thánh Nhân, đã đủ để giết ba người bọn họ.
Chỉ là lúc này Chấn Uyên Vân lại đột nhiên trở nên tràn đầy tự tin.
“Vốn chỉ muốn đề phòng nên ta mới mời tới giúp đỡ, thật không ngờ Huyết Linh cung cũng làm như thế, đáng tiếc người đến giúp Huyết Linh cung quá kém”.
“Trợ thủ của ta đủ để tiêu diệt toàn bộ các ngươi!”
Vừa dứt lời, ánh mắt của Chấn Uyên Vân hiện ra vẻ chế nhạo.
“Hãn Thanh huynh, làm phiền!”
Lúc này Chấn Uyên Vân chắp tay lên trên không trung.
“Ha ha, Uyên Vân huynh khách khí!”
Lúc này một giọng nói vang lên trong hư không.
“Năm đó, Uyên Vân huynh cứu được tại hạ một mạng, tại hạ lấy tu vi cả đời để thề chắc chắn sẽ báo ơn, hôm nay chỉ đến báo ơn mà thôi”.
Một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316224/chuong-3975.html