Huyết Phương Đông dặn dò: “Nếu không giết được hắn thì hãy nhận thua, không cần để ý đến mặt mũi”.
“Vâng!”
Giờ phút này Huyết Phong Tồn cầm trường thương trong tay, sải bước ra.
Ầm… Một khí thế mạnh mẽ bộc phát ra.
Huyết Phong Tồn đi vào trong sơn cốc.
“Ta đến đánh với ngươi!”
Huyết Phong Tồn nhìn về phía Tần Ninh đang thu gom thánh thạch, quát.
Tần Ninh cũng không nhìn Huyết Phong Tồn, nói thẳng: “Không đánh không đánh, lúc trước may mắn, tiếp theo ta không định khiêu chiến, ta đánh không lại trên tầng bảy”.
Tần Ninh nói xong, đám võ giả xung quanh toàn bộ sơn cốc đều sửng sốt.
Không đánh?
Thắng hai trận bốn mươi vạn thánh thạch, mà lại không đánh nữa?
Sắc mặt Huyết Phong Tồn tái xanh.
“Ngươi mới vừa nói khiêu chiến với thiên tài Huyết Linh cung”.
“Đúng vậy, đó là vừa nãy…”, Tần Ninh không phủ nhận, tiếp tục nói: “Thế nhưng đó là trận chiến lúc trước, bây giờ ta định rút lui”.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Huyết Phong Tồn tái xanh.
“Đồ vô dụng không có can đảm!”
“Ta không có can đảm?”
Tần Ninh lập tức phản bác: “Ta đã khiêu chiến một vị Hư Thánh tầng năm, một vị Hư Thánh tầng bảy và đều thắng, ngươi nói ta không có can đảm?”
“Đã có can đảm thì vì sao không tiếp tục tỷ thí với ta?”
Tần Ninh tiếp tục nói: “Ngươi là Hư Thánh tầng chín đi, đánh với ngươi, không phải ta muốn chết sao?”
Huyết Phong Tồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316209/chuong-3960.html