Giờ khắc này, đám Tiên Vô Tận và Huyền Chấn cũng lo lắng tiến vào.
"Có chuyện gì vậy? Sao lại nổ thế?"
Mấy người đều kinh ngạc.
Ly Tâm Lăng thì vội vàng xông vào phế tích.
"Linh Nguyệt... Linh Nguyệt..."
"Đừng có gọi gì cả!"
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên.
Tần Ninh đi ra từ trong phế tích, không khỏi ho khan một tiếng.
Một thân quần áo trắng đều là tro bụi.
"Tần công tử!"
Ly Tâm Lăng kinh hoảng nói: "Muội muội ta..."
"Không phải đang ở đằng kia à...", Tần Ninh giờ phút này vỗ quần áo trên người, ho khan vài tiếng.
Giờ khắc này, bên trong phế tích.
Một bóng người nhỏ nhắn lúc này chầm chậm bay lên không.
Bóng người nhỏ nhắn đó mặc váy màu tím nhạt, bộ dáng tám, chín tuổi. Lúc này, xung quanh cô bé là từng lớp tường chắn.
Lớp tường chắn kia tỏa ra ánh sáng màu máu, bao phủ cô bé.
Xung quanh toàn là bụi bặm, không ai dám tới gần.
Chính là Ly Tâm Linh Nguyệt!
Giờ khắc này Ly Tâm Linh Nguyệt mặc dù nhìn vẫn như là cô nhóc tám, chín tuổi, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.
Hai mắt đang nhắm chặt của Ly Tâm Linh Nguyệt chậm rãi mở ra.
Nhưng khi tất cả mọi người nhìn thấy đôi mắt kia thì lập tức sững sờ tại chỗ.
Đó là một đôi huyết đồng.
Trong hai mắt tràn ngập màu máu.
Thế nhưng đối với Lăng Loạn đạo nhân thì nó khác hẳn với đôi huyết đồng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316195/chuong-3946.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.