Tần Ninh nhìn Ly Tâm Lăng, hắn không nói thêm gì nữa.
Trong chuyện này, hắn không có quyền được quyết định.
Chẳng qua là đã làm việc thiện rồi thì phải làm cho trót.
“Trong khoảng thời gian này, chúng ta cứ yên lặng mà chờ đợi tin tức đã!”
“Vâng!”
Một đêm yên bình trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau, cửa chính của phủ đệ Ly Tâm gia bị đẩy ra, Nguyên Thanh Hạm mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, trông dáng vẻ có chút già dặn hơn trước, nàng ta đi vào trong phủ đệ.
“Tần Ninh đâu?”
Nhìn thấy mấy nha hoàn trong phủ đệ, Nguyên Thanh Hạm hỏi thẳng.
“Thanh Hạm tiểu thư!”
Vào lúc này, Lý Huyên tiến lên, chắp tay, nói: “Công tử còn chưa dậy, tiểu thư tìm công tử có việc gì không?”
“Ngươi lừa ai cơ? Sao còn chưa dậy?”
Nguyên Thanh Hạm vỗ vai của Lý Huyên, cười nói: “Kêu Ly Tâm Lăng đi ra đây, ta muốn luyện võ cùng với cậu ta”.
“Nói với cậu ta là ta đợi cậu ta ở trong vườn hoa!”
Lý Huyên nhìn theo bóng dáng Nguyên Thanh Hạm đang rời đi, cậu ta lẩm bẩm: “Đây chính là Ly Tâm phủ, nàng ta còn coi đây là nhà mình à…”
“Lắm mồm!”
Lúc này, cô cô Bách Hương ngồi trên xích đu ở bên cạnh, nhắm hai mắt lại, thản nhiên nói: “Nơi này từng là phủ đệ của Nguyên Mậu Minh, Nguyên Thanh Hạm là cháu gái của ông ta, nàng ta quen thuộc nơi này hơn ngươi”.
Lý Huyên từ từ chạy tới trước mặt của cô cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316180/chuong-3931.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.