Lập tức, bốn bóng người nhanh chóng lao ra.
Hai người còn lại cũng vây giết Nguyên Thanh Hạm.
Tần Ninh nhìn bốn người kia đánh tới, sắc mặt không chút thay đổi.
“Cũng quá là khinh thường người khác rồi, nếu như muốn bước vào trong Ly Tâm phủ thì Thánh Nhân đánh úp may ra còn có cơ hội”.
Lúc này, Tần Ninh nắm chặt hai tay, quyền mang ẩn chứa từng luồng sức mạnh.
Một tiếng ầm vang lên.
“Giết!”
Một tiếng quát khẽ truyền đến.
“Dương Long Quyền!”
“Kim Long Quyền!”
Mỗi tay Tần Ninh thi triển một bộ quyền pháp, vừa mạnh mẽ vừa cứng rắn.
Binh binh…Bốn bóng người kia lập tức lùi về sau.
“Kế hoạch có biến, rút!”
Giờ phút này, bốn người kia không khỏi sợ hãi.
Không phải nói bên trong Ly Tâm phủ này Nguyên Thanh Hạm là người mạnh nhất, Hư Thánh tầng mười sao?
Sao tự nhiên lại nhảy ra một Tần Ninh bá đạo như thế này? Sắc mặt của hai người còn lại cũng thay đổi.
Bốn đấu một, vậy mà lại bị đánh lui.
Phải rút thôi.
Bọn họ tập kích bất ngờ, cần chú ý đánh nhanh thắng nhanh, dù sao thì nếu chậm trễ, khi Nguyên gia phản ứng lại, bọn họ sẽ không thể nào chạy thoát.
Bốn bóng người tụ lại trong nháy mắt rồi sau đó chạy như bay rời đi.
“Đến thì cũng đã đến rồi, chạy cái gì mà chạy!”
Lúc này, một người cười ha ha bước ra.
Khoảng cách giữa mỗi bước di chuyển của người kia ước chừng nghìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316176/chuong-3927.html