Nguyên Đan các! Lầu ba, bên ngoài sảnh.
Lúc này, Tần Ninh tự nhiên ngồi xuống.
Nhưng mà dấu bàn tay bên má trái vẫn chưa tan hết.
Hai người Huyền Chấn và Tiên Vô Tận nhìn Tần Ninh, muốn cười nhưng lại không dám cười.
Tốn công tốn sức cứu mạng người ta lại bị người ta cho một cái tát lên mặt.
Giờ phút này, hai người cô cô Bách Hương và Lý Huyên cũng muốn cười, nhưng nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của mấy người trong phòng, bọn họ đành phải nhịn xuống.
Lúc này, bên trong sảnh phòng.
Hai huynh đệ Nguyên Mậu Phong, Nguyên Mậu Minh cùng đám người Nguyên Phong đều đang ở đây.
Mà Tần Ninh vẫn thản nhiên ngồi uống trà, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.
Dường như dấu bàn tay trên mặt không hề tồn tại.
Nếu như không phải là giúp Nguyên Thanh Hạm giải độc cả một đêm, hao tổn hết sức lực thì một cái tát này hắn đã có khả năng tránh được.
Hiện tại, hai má không đau, nhưng mà dấu bàn tay này cũng không thể tiêu tan hết trong vài phút.
“Điều này, Tần công tử, thật sự xin lỗi…”, giờ phút này, trên mặt Nguyên Mậu Minh mang theo nụ cười xin lỗi, ông ta không nhịn được nói.
“Tiểu nữ cũng là nhất thời nóng nảy…”
“Không sao!”
Tần Ninh phất tay, mỉm cười nói.
“Chỉ là thời gian tiếp theo, vết thương trong cơ thể Nguyên Thanh Hạm tiểu thư vẫn còn phải tiếp tục điều dưỡng, cho nên ta cần phải ở lại trong thành Nguyên gia tầm một tháng!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316157/chuong-3908.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.