Xong rồi! Ly Tâm Lăng biến sắc.
Chạy không thoát! Giờ phút này Tần Ninh dừng bước lại, quay người nhìn ra phía sau.
Lúc này mấy bóng người đi ra.
Nguyên Phong cầm đầu mặc một bộ võ phục làm nổi bật lên dáng người thon dài cân xứng, giáp mềm ở chỗ bao đầu gối, bao cổ tay bên ngoài võ phục cũng được chế tạo rất tỉ mỉ.
Lý Nguyên Hác bên cạnh hắn ta nhìn về phía Tần Ninh, vội vàng nói: “Chính là hắn, chính là hắn”.
Giờ phút này Ly Tâm Lăng cũng xoay người lại.
Hả?
Không phải Tô Long của Nguyên Thành Phong?
Có chuyện gì vậy?
Lúc này Lý Nguyên Hác ba chân bốn cẳng đi đến trước mặt Tần Ninh, vội vàng nói: “Tần công tử, Tần công tử, vừa rồi người mua đi hai quả Huyết Thánh, có thể bán lại được không?”
Lý Nguyên Hác vội vàng nói: “Nó có tác dụng với Nguyên Đan các chúng ta, có thể cứu người!”
Nghe thấy lời này, Tần Ninh hoàn toàn dừng bước chân lại, nhìn về phía mấy người kia, đột nhiên bật cười.
“Thú vị lắm, Nguyên Đan các làm ăn như thế sao?”
“Đồ đã bán đi mà còn ngăn cản khách để mua về?”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Nguyên Phong cũng là có chút không dễ nhìn.
“Tần công tử”.
Giờ phút này Nguyên Phong chắp tay nói: “Việc này đúng là Nguyên Đan các chúng ta làm việc không ổn, ta đại diện Nguyên gia nói lời xin lỗi ngươi”.
“Nhưng quả Huyết Thánh này đúng là để cứu người!”
Tần Ninh nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316142/chuong-3893.html