“Tứ Anh bang! Nguyên Đan hội!”
“Các ngươi đúng là không có tiền đồ, hội trưởng bị giết, bang chủ bị giết, vậy mà các ngươi lại gia nhập với người này?”
“Lão phu cảm thấy không đáng thay Lệ Thanh Phong và Hoắc Hủ!”
Nghe thấy lời này, có không ít người trong đám kia đều lộ vẻ mặt xấu hổ.
Tần Ninh nghe thấy vậy thì mỉm cười.
“Không đáng ư?”
Tần Ninh cười nói: “Những người này đồng ý quy thuận ta, ta không giết bọn họ”.
“Hôm nay dẫn bọn họ đến đây cũng không phải vì để đối phó với nhà họ Long ngươi”.
“Ta chỉ muốn để bọn họ hiểu rõ, đã cho bọn họ cơ hội mà bọn họ lại không đi, vậy nếu đã ở lại thì phải ở lại cho tử tế”.
“Tần Ninh ta mà không chết, ai dám phản bội, vậy ta sẽ để hắn sống không bằng chết!”
Tần Ninh nói xong một câu.
Siết chặt tay nắm tay lại.
“Bây giờ nếu có ai trong nhà họ Long muốn rời đi thì cứ rời đi, nếu để lát nữa ta đi giết người, ta sẽ mặc kệ các ngươi có muốn đi hay không đấy!”
“Ta có thể giết Long Phong Xuân, ta có thể giết Long Thiên Nguyên, ta cũng có thể giết các ngươi”.
“Cũng đừng trông cậy vào việc lát nữa ta sẽ còn có lương tâm!”
Đại trưởng lão cười nhạo nói: “Ngu dốt!”
“Rốt cuộc là ai ngu dốt đây?”
Tần Ninh sải bước ra, khí tức trong cơ thể tuôn ra.
Hư Thánh tầng một! Hồn lực bộc phát, hồn rồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316112/chuong-3863.html