Long Thiên Nguyên sửng sốt, cả người hắn ta sững sờ.
Phụ thân?
Lúc này, ánh mắt của Tần Ninh cũng rơi vào người lão giả kia.
Quần áo màu xám, đầu đầy bụi, dáng người trông có vẻ tang thương và lão luyện.
Làm cho người ta cảm thấy âm u và lạnh lùng.
“Không sao chứ?”
Lão giả nhìn Long Thiên Nguyên, mở miệng nói.
“Con không sao…”, sau đó, Long Thiên Nguyên thở phào nhẹ nhõm, hắn ta nhìn về phía Tần Ninh.
“Lớp trẻ bây giờ quả nhiên rất đáng sợ!”
Lão giả nhìn về phía Tần Ninh, chậm rãi nói: “Việc hôm nay là do con ta làm không đúng, công tử Tần Ninh, lão hủ, Long Phong Xuân thay con ta xin lỗi ngươi!”
Nghe thấy vậy, Tần Ninh nhìn về phía lão giả.
Long Phong Xuân! Chỉ dựa vào thứ áp lực được phát ra từ người ông ta cũng biết ông ta mạnh hơn Long Thiên Nguyên rất nhiều.
“Xin lỗi? Sau đó thì sao?”
Tần Ninh nói một cách thản nhiên.
“Việc của thành Đông, nhà họ Long bọn ta sẽ không xen vào nữa, từ hôm nay trở về sau, Tần công tử chính là bá chủ của thành Đông”.
Long Phong Xuân chậm rãi nói: “Nhà họ Long bọn ta tuyệt đối không nhúng tay vào bất kỳ việc gì của thành Đông nữa!”
Nghe thấy vậy, Tần Ninh cũng bật cười.
“Lời này không đáng tin một chút nào cả”.
“Thành Đông đã không đáp ứng được lòng tham của ta, ta thấy thành Tây cũng không tồi, nhà họ Long rơi vào tay ta cũng là một chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316106/chuong-3857.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.