Mẹ nó! Bị Tần Ninh ngửi ra rồi! Chỉ là thủ đoạn này đủ để nhìn ra hiểu biết của Tần Ninh đối với những dược liệu này.
Tên nhãi này khiến người ta nhìn không thấu! Ban đầu gặp Tần Ninh, hắn chính là một Hóa Thánh tầng ba.
Hơn nữa nghe lén mấy người Tuyết Ưng nói chuyện, ông ta cũng biết mấy người này đến từ đại lục Vạn Thiên phi thăng đến! Theo đạo lý, kiến thức của Tần Ninh không thể nào lớn như vậy.
Điểm này quá kỳ quái! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng không phải không hiểu.
Lăng Loạn đạo nhân vẫn quyết định chữa xong vết thương thì rời xa Tần Ninh.
Nếu không trời mới biết đến một ngày nào đó có bị Tần Ninh gài bẫy hay không.
Dọc theo đường đi, Cửu Anh ríu rít nói không ngừng.
Lăng Loạn đạo nhân nghe đến chán ghét.
Nhưng Tần Ninh lại thờ ơ.
Trước kia có Thạch Cảm Đương và Tiên Hàm ở bên cạnh lải nhải, nhưng nghe cũng thoải mái.
Trong thời gian ngắn này không có ai bên cạnh, Tần Ninh cảm thấy bản thân giống như một kẻ cô đơn, cả ngày bị ba lão già Tuyết Ưng vây quanh, hắn càng cảm thấy mình cũng giống như người cao tuổi.
Sống nhiều năm như vậy nhưng bây giờ bản thân lại chính là bản thân hoàn toàn mới! Ngoài thành Thanh Ma đất đai trải rộng, mà ngoài đất ra khắp nơi đều là bãi cỏ, dãy núi.
Cổ thụ xanh um tươi tốt và núi non trùng điệp phác họa ra một bức tranh xinh đẹp.
Chỉ là bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316079/chuong-3830.html