Tần Ninh nhìn Lăng Loạn đạo nhân, từ tốn nói: "Ta nói rồi, ngươi sống không lâu nữa đâu. Nếu đưa ta đi mà chết giữa chừng thì tội cho ta lắm!"
"Thà để ta ở lại đây tiêu dao tự tại còn hơn".
"Một ngày nào đó, ta tìm thấy người mình muốn tìm tự nhiên sẽ đi thăm thú ngoài kia thôi!"
Lăng Loạn đạo nhân nói một cách khó khăn: "Tiểu tử kia, thế giới bên ngoài đối với ngươi chẳng qua chỉ là vùng đất vạn ma dài vạn dặm, rộng vạn dặm này mà thôi!"
"Còn ý của lão đạo sĩ ta đây là cả Thanh Châu!"
Tiếng đàn của Tần Ninh dần dừng lại.
"Cái ta nói không chỉ là vùng đất vạn ma, không chỉ là Thanh Châu mà là Tề Châu, Yến Châu, U Châu và Diệp Châu. Ta muốn đi tất cả những nơi đó!"
"Thậm chí, ta cũng muốn thăm thú các châu khác của năm đại thánh vực!"
Những lời này làm lão đạo sĩ rất đỗi ngạc nhiên.
Năm đại thánh vực bao la vô bờ, đó gần như là nơi có diện tích lớn nhất Hạ Tam Thiên rồi.
Đâu có dễ thăm thú như Tần Ninh nói.
"Ta nhìn lầm rồi, không ngờ một Hóa Thánh tầng hai nho nhỏ thôi mà thâm sâu thật..."
"Ta cũng nhìn lầm!"
Tần Ninh dang hai tay, cười nói: "Sao một Thánh Nhân như ngươi lại đến thành Thanh Ma này chứ..."
Thánh Nhân! Người Lý Linh Linh run lên.
Thánh Nhân! Tại thành Thanh Ma, người nào có cảnh giới Hư Thánh đỉnh cấp đã là mạnh lắm rồi.
Có lục sùng khắp thành cũng không tìm ra được một Thánh Nhân.
Thế mà Lăng Loạn đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316066/chuong-3817.html