Ra khỏi Xuy Tuyết Trai, Huyền Chấn vẫn cảm thấy như đang nằm mơ.
“Tần Ninh, ngươi làm được kiểu gì thế?”
Huyền Chấn ngạc nhiên nói: “Ngươi tỉnh lại kiểu gì?”
“Được người ta cứu tỉnh...”, “Dương Thanh Vân biến mất?”
“Ừm!”
“Vậy hai lão già Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận đâu?”
“Ta sẽ dẫn ngươi đi gặp bọn họ!”
“Vậy...”, “Sao ngươi lại nói nhiều thế?”
Tần Ninh liếc Huyền Chấn.
Lão già này cứ luôn mồm luôn miệng mãi.
Huyền Chấn lúng túng ho khan một tiếng, khổ sở nói: “Thế giới Cửu Thiên quá nguy hiểm, khắp nơi đều là kẻ độc ác, động một chút là lại giết người, ta chỉ ở Xuy Tuyết Trai một hai ngày ngắn ngủi mà đã thấy mấy người bị giết chỉ vì làm sai một ít chuyện...”, nhìn thấy dáng vẻ này của Huyền Chấn, Tần Ninh không khỏi nói: “Bởi vì nơi này là thành Thanh Ma, là vùng đất vạn ma, là nơi tập trung của những người vô cùng hung ác”.
“Cho nên Tô Hùng chết rồi, nhà họ Tô xong đời, ta sẽ có thể tiếp nhận nhà họ Tô”.
“Vì thế ta bảo Lý Tồn Kiếm đưa Xuy Tuyết Trai cho ta thì hắn ta sẽ phải cho ta, trừ khi hắn ta chết, hoặc là chạy, nhưng nếu hắn ta chạy mất thì Xuy Tuyết Trai vẫn sẽ bị ta tiếp nhận!”
“Nơi này chỉ quan tâm đến thực lực, thực lực của ngươi mạnh, ngươi sẽ có quyền thế ngập trời, ngươi mà chết thì tất cả những thứ của ngươi đều không còn gì!”
Huyền Chấn ngạc nhiên nói: “Chỉ là thành Thanh Ma mà đã như thế sao?”
Tần Ninh hờ hững.
Trên thực tế sao chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316063/chuong-3814.html