Cô cô Bách Hương lại lạnh lùng nói: “Nếu không một khắc sau ba người các ngươi đều là thi thể”.
Lúc này hai người Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận sắc mặt khó coi.
Vô dụng! Cầu xin thế nào cũng vô dụng.
Mà bọn họ cũng không đưa ra Thánh Khí, Thánh Đan, Thánh Quyết gì để cứu Tần Ninh.
“Chậc chậc, kẻ nào chọc cho cô cô Bách Hương phẫn nộ như vậy?”
Một giọng nói hài hước vang lên bên ngoài cửa tiệm.
Hai thân ảnh cùng đi đến.
Hai ngươi kia mặc áo xanh, nhìn diện mạo trên dưới hai mươi tuổi, nhưng cẩn thận quan sát đều là cảnh giới Hóa Thánh, hiển nhiên tuổi tác cũng không phải giống như nhìn thấy.
“Lễ Tiêu!”
“Lễ Lãng!”
Cô cô Bách Hương nhìn về phía hai người, thần sắc không tốt nói: “Ta nói rồi, Bách Hương đường ta không hoan nghênh người của Thanh Lãm Thiên!”
Hai người kia cười một tiếng, cũng không để ý.
“Cô cô Bách Hương, tại sao phải khổ sở giữ vững như vậy chứ? Phải biết rằng bên trong thành Thanh Ma này Thanh đại nhân của bọn ta chính là nhân vật số một!”
“Cô làm như vậy hoàn toàn lãng phí thời giaN đấy!”
“Cút!”
Cô cô Bách Hương sắc mặt tái xanh mắng: “Bách Hương đường ta sẽ cho hắn, ta cũng sẽ rời đi, nếu như hắn không quá đáng nữa, vậy thì… không phải thương lượng!”
“Được được được!”
Hai người Lễ Tiêu, Lễ Lãng lúc này cười.
“Một tháng sau giao ra Bách Hương đường, bằng không cô biết hậu quả đấy…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316036/chuong-3787.html