Lý Huyên khách khí chắp tay, nói: “Ba người này là con gặp được ở trong ngôi miếu đổ nát ngoài thành Thanh Ma năm mươi dặm, nhìn rất đáng thương”.
“Vị đại ca này cơ thể bị trọng thương, linh thức hỗn loạn, giống như chịu đòn nghiêm trọng, xin cô cô cứu giúp”.
Cô gái nghe vậy liền đi ra.
Nhìn Tần Ninh trên lưng Tuyết Ưng, rồi lại nhìn Lý Huyên.
“Bốp!”
Một khắc sau, một tiếng tát rõ ràng đột nhiên vang lên.
Trên mặt Lý Huyên nhất thời xuất hiện một hình dấu bàn tay.
“Tiểu Huyên, ngươi biết tại sao ta đánh ngươi không?”
Cô cô Bách Hương nhàn nhạt nói.
Lý Huyên lúc này khom người đáp lại: “Biết ạ, Tiểu Huyên vi phạm ý nguyện của cô cô”.
“Biết mà ngươi còn làm như vậy?”
Cô cô Bách Hương lúc này lạnh lùng nói: “Ngươi đừng quên, ban đầu ngươi và tỷ tỷ ngươi Lý Linh Linh đứng trước lúc sinh tử, là ai cứu các ngươi!”
“Đừng tưởng rằng ở chỗ ta một thời gian thì cho rằng ta sẽ cho ngươi mặt mũi”.
“Ta là chủ, ngươi là người hầu!”
Lúc này cảm giác trưởng thành thướt ta mà cô cô Bách Hương cho người ta thấy kia không còn tồn tại.
Chỉ còn lại lãnh khốc.
Lãnh khốc giết người.
Mà lúc này thậm chí hai người Tuyết Ưng và Tiên Vô Tận cũng cảm giác cô cô Bách Hương này chỉ cần muốn, một khắc sau liền có thể khiến bọn họ biến mất không một tiếng động khỏi thế giới này.
Quá kinh khủng! Đây là thực lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316034/chuong-3785.html