Nghe cái tên cho bọn họ cảm giác không tốt lắm.
Đi trên đường có đủ loại các dạng người đi đi lại lại.
“Tiểu huynh đệ, thật không dám giấu diếm, bọn ta cũng không phải ở đây, bị người đuổi giết lưu lạc đến đây, nơi này là chỗ nào của thế giới Cửu Thiên?”
Tiên Vô Tận khách khí nói.
“Nơi này là thành Thanh Ma, xung quanh vạn dặm đều là khu vực của thành Thanh Ma”.
“Thành Thanh Ma ở vùng đất phía nam của Cự Ma, thuộc về một tòa thành lớn”.
Thành Thanh Ma! Đất Cự Ma.
Cái tên này càng nghe càng khiếp sợ.
“Đất Cự Ma là một trong thất đại địa Nam vực Thanh Châu, ở chỗ này phần lớn đều là những người không sống được ở lục đại địa khác”.
Lý Huyên cười nói: “Nơi này rất nguy hiểm, mấy người thật may mắn khi gặp được ta”.
Nguy hiểm?
Ừ, không sai.
Không nguy hiểm, mấy người bọn họ rõ ràng thoạt nhìn là mấy lão già hồ đồ nghèo khổ cũng có thể bị người ta đánh cướp bốn năm lần sao?
Lý Huyên lại nói: “Cũng may mấy người gặp phải ta, nếu không bị người ta hại chết có thể cũng không biết”.
Lý Huyên cười một tiếng, nhìn về phía hai người.
“Tỷ tỷ ta nói làm người phải giữ vững bản tâm, không thể không đề phòng lòng người, nhưng lòng hại người tuyệt đối không thể có, thỉnh thoảng ra tay tương trợ có lẽ sẽ khiến bản thân lấy được một đoạn thiện duyên”.
Tiên Vô Tận vội vàng nói: “Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316032/chuong-3783.html