"Tiểu Mặc...", giờ phút này, bóng dáng kia ngẩn người nhìn về phía Tần Ninh, lập tức nhìn xuống thanh kiếm ở ngực mình.
"Kinh Mặc đại ca...", thân thể Tần Ninh không nhịn được mà run rẩy, lúc này, bàn tay như thể đang cầm trường kiếm nặng vạn cân, không thể khống chế.
"Thật là đệ sao!"
Kỷ Uyên trước mặt chợt khẽ mỉm cười.
Giờ phút này, ánh mắt Dương Thanh Vân đề phòng, quát: "Sư phụ, hắn ta không phải..."
"Hắn ta là!"
Cốc Tân Nguyệt cản lại Dương Thanh Vân, nói: "Đúng thế..." Dương Thanh Vân kinh ngạc.
"Kỷ Uyên lấy một hồn ba phách dung hợp với sức mạnh một hồn của Tần Kinh Mặc, hai người tuy hai mà một, có lẽ là một hồn ba phách kia bị áp chế, rồi một hồn này xuất hiện...", Cốc Tân Nguyệt không đành lòng nói.
"Vậy có phải có thể hay không..."
"Không được!"
Cốc Tân Nguyệt lại nói: "Hồn phách của hai người đã hòa làm một thể suốt vài vạn năm qua... Không thể tách rời".
Dương Thanh Vân chợt ngẩn người.
Mà cùng lúc đó, giữa không trung.
Bàn tay Tần Ninh buông lỏng kiếm ra.
"Kinh Mặc đại ca, thật xin lỗi...", Tần Ninh cúi đầu nói.
Nước mắt đong đầy hốc mắt.
"Là đệ vô dụng, hại huynh một lần chưa đủ, lại hại huynh lần thứ hai...", lúc này, nước mắt đã tràn đầy hốc mắt, không thể dằn xuống.
Bên dưới, mấy người Dương Thanh Vân, Thạch Cảm Đương, Tiên Hàm lặng im không nói.
Rất rất ít khi trông thấy Tần Ninh rơi lệ.
Thạch Cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/316012/chuong-3763.html