Chương trước
Chương sau

"Chắc là Đế Lâm Thiên không có ở đây".
Giang Bạch bỗng nói: "Các ngươi không cảm giác được gì sao? Hiện tại, Đế Lâm Thiên không muốn giao đấu với Tần Ninh".
"Dường như... hắn ta đang chờ đợi thời cơ đến".
Giang Bạch nghiêm túc nói.
Chờ đợi thời cơ đến sao?
Là khi nào chứ?
Giang Bạch chậm rãi nói: "Ta không biết nữa, nhưng ta có cảm giác như vậy".
"Ban đầu, Ám Hoàng xuất hiện là để ngáng chân Tần Ninh, còn Thâm Uyên Vương dẫn người đi ám sát Trấn Thiên Vương".
"Bây giờ thì là tam đại Thiên Vương cùng tấn công Dương Thanh Vân..."
"Nói đi nói lại, tất cả đều chỉ để giữ chân Tần Ninh mà thôi".
"Hiện tại, bọn chúng dẫn chúng ta vào trong Huyền Thiên Sơn chính là vì không muốn chúng ta nhanh chóng tới Nhất Tuyến Sơn, tìm địa bàn của Thiên Đế các".
"Tất cả chỉ là mánh khóe che mắt thôi".
Nghe lời phân tích của Giang Bạch, Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư đều gật gù đồng ý.
Thấy cả hai gật đầu, Giang Bạch im lặng hồi lâu.
Đời này của Tần Ninh có ba người đồ đệ.
Dương Thanh Vân!
Thạch Cảm Đương!
Lý Nhàn Ngư!

Thạch Cảm Đương hào phóng, Lý Nhàn Ngư ngu ngốc, dường như chỉ Dương Thanh Vân có tư duy khá hơn chút...
Quái đản!
Đám người bên cạnh Tần Ninh ai nấy cũng đều rất quái dị!
"Hẳn là Tần Ninh biết Đế Lâm Thiên sử dụng thủ thuật che mắt".
Giang Bạch bình tĩnh nói: "Thế nhưng, hình như Tần Ninh lại cam chịu, có lẽ hắn muốn nói cho Đế Lâm Thiên rằng".
"Cho dù ngươi có bày ra hàng vạn âm mưu quỷ kế thì ta vẫn sẽ cố hết sức phá vỡ nó thôi!"
Đoàn người dần tiến về phía trước, Tần Ninh và Mộc Phong đi đầu, bọn họ dần kéo ra khoảng cách.
Cùng lúc đó.
Ở Huyền Thiên Sơn, giữa một dãy núi.
Trong phạm vi mười dặm, vụ nổ đã thổi bay tất cả, đất đá sụp lở, cây cối hóa thành tro bụi, nơi nơi đều đầy hỗn loạn.
"Phá!"
Một tiếng quát trong trẻo nhưng lại lạnh lùng vang lên.
Cốc Tân Nguyệt vung hai tay lên, nhanh chóng ngưng tụ ra một cái chưởng ấn dài hàng cây số, tiếng nổ ầm ầm vang lên, đánh vào phía dưới.
Rầm...
Chưởng ấn phát nổ, oanh tạc cả mảnh đất bên dưới, tạo ra cả hố sâu cả trăm mét chỉ trong nháy mắt.
Tiếng nổ dần tan.
Hai bóng dáng đi ra từ trong hố sâu kia.
Ám Thiên!
Ám Địa!
Ánh mắt hai người lạnh lẽo quan sát đoàn người trước mặt.
"Có vài tên đến đấy!"
Giọng nói Ám Thiên hơi khàn, ông ta hừ: "Nhân loại dám giết Hoàng của ta, đồ đáng chết!"
"Giết Hoàng của ngươi à?"
Cốc Tân Nguyệt cười khẽ nói: "Cả dòng dõi Ma tộc đều đáng chết".
"Có đáng chết hay không, không đến lượt một kẻ mới lục phẩm như ngươi lên tiếng!", Ám Địa lạnh lẽo nói.
"Phải vậy không? Cứ thử là biết thôi!"
Lúc này, hai tay Cốc Tân Nguyệt chồng lên nhau, từng dòng linh khí và linh thức tập hợp lại, nhanh chóng hóa thành một vạn thanh kiếm, cùng tấn công vào hai người đó.
Sắc mặt của cả Ám Thiên và Ám Địa đều trở nên âm u.
"Hồn Thiên Vũ!"
"Phúc Địa Linh!"
Vun vút...
Trong nháy mắt, giữa đất trời cuồn cuộn, từng luồng linh khí lao vun vút ra ngoài.
Dường như cả đất trời bây giờ đang bị bao phủ bởi Linh Vũ.
Từng luồng kiếm khí và linh vũ tập hợp lại, chúng đan xen phát ra những âm thanh chói tai.
Lúc này, bất kỳ ai cũng đều cảm giác được luồng khí tức độc nhất vô nhị giữa thế gian, khiến người ta chấn động, không thể nào nhìn thẳng!
Lục phẩm chiến với cửu phẩm.
Hiện tại, Cốc Tân Nguyệt mạnh mẽ như vậy đấy.
Hơn nữa, võ quyết mà nàng ấy thi triển vô cùng độc đáo, khả năng khống chế linh khí và linh thức lại càng kinh khủng.
Cách đó không xa, Tiên Hàm thấy thế, không nhịn được bèn nói: "Má ơi, kinh quá đi..."
"Chẳng trách ca nhanh chóng nhận người đàn bà này như vậy!"
Năm xưa, Tần Ninh không đụng vào phụ nữ.
Tất nhiên, Tiên Hàm đoán rằng, Tần Ninh luôn biết cuối cùng mình vẫn sẽ rời đi, cuối cùng rồi sẽ lại đổi một thân phận mới, một lần lại một lần.
Do đó, hắn không muốn để lại một món nợ duyên tình ở kiếp trước.
Mà đời này lại không giống thế.
Hắn đã trở lại!
Nên không còn gì phải băn khoăn nữa.
Cốc Tân Nguyệt...
Diệp Viên Viên...
Nghe nói còn có một cô gái tên Vân Sương Nhi nữa...
Chỉ một thời gian ngắn mà đã có ba người, vậy tương lai sẽ có bao nhiêu người nữa, chẳng ai có thể nói chính xác.
Tiên Hàm thầm hiểu cười.
Tần Ninh có thể buông thả được, hắn ta cũng rất vui vẻ.
Dù sao đó cũng là ca của hắn ta, vĩnh viễn đều như vậy.
"Giết!"
Tiên Hàm tung ra một quyền tấn công về phía trước trong nháy mắt.
Lúc này, người trong Thanh Ninh các đều chiến đấu một cách hăng hái.
Thế nhưng, không khó để nhận ra, khi đối diện với sự tấn công từ bốn phía của Ma tộc, người trong Thanh Ninh các đã dần dần rơi vào tình thế bất lợi.
Dựa vào ưu thế về số lượng, khiến cho chiến sĩ của Ma tộc chiếm được lợi thế.
Nhưng thật ra, cho dù không phải do số đông, chỉ so cùng cảnh giới, thì sức chiến đấu của chiến sĩ của Ma tộc cũng mạnh hơn nhân loại.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng đó là sự thật.
Tựa như, cùng cảnh giới thì thú tộc sẽ mạnh hơn nhân loại.
Ma tộc cũng như thế.
Linh vũ bao phủ khắp cơ thể tộc Ám Vũ Ma, những ngọn lửa bao phủ cả cơ thể tộc Liệt Diễm Ma, tất cả đều là điểm mạnh của bọn chúng.
Hai bên chiến đấu hết trận này đến trận khác, vẫn chưa hề dừng lại.
Dần dần bắt đầu xuất hiện thương vong.
Lúc này, Dương Thanh Vân lấy một địch ba, nhưng vẫn chưa bị thương, nhưng theo thời gian dần trôi, hiển nhiên ông ta sẽ bị một đòn nặng nề.
Sao có thể?
Giờ đây, trong lòng Dương Thanh Vân cũng hơi có chút sốt ruột.
Ông ta không quá lo lắng đến an nguy của chính mình.
Thế nhưng những người khác thì sao đây?
Dương Thanh Vân không kìm lòng mà nhớ lại.
Nếu sư phụ ở đây, thì người sẽ làm gì?
Ông ta nên làm gì đây?
Nghi đi nghĩ lại, Dương Thanh Vân chỉ đành lắc đầu.
Ông ta không phải Tần Ninh, không có cái năng lực nghịch thiên kia của Tần Ninh.
"Dương Thanh Vân, đây đã là ngày chết của ngươi rồi, đừng cứ đầu chống cự nữa!"
Thâm Uyên Vương quát lên.
"Ngày chết của ta sao? Cho dù bổn vương có chết thì cũng sẽ kéo thêm một tên trong các ngươi chết chung với ta, các ngươi nghĩ kỹ đi, sẽ là ai đây?"
"Mơ tưởng!"
Ba bóng dáng nhanh chóng lao tới.
Rầm...
Chỉ trong tích tắc, từng âm thanh đùng đoàng vang lên giữa đất trời.
Trời đất mịt mù.
Xung quanh như thể bầu trời sắp sập xuống.
"Ha ha ha..."
"Một lũ Ma tộc trộm cắp rốt cuộc cũng lộ ra gương mặt thật rồi".
"Đại lục Vạn Thiên là địa bàn của nhân loại, các ngươi chỉ có hơn mười vị Vương Giả mà dám mưu toan hủy diệt đại lục Vạn Thiên của chúng ta sao, mơ mộng hão huyền mà!"
Một tràng cười ha ha bỗng vang lên.
Cùng với tiếng cười to âm vang kia.
Ở xung quanh, cây cối đang điên cuồng lắc lư giờ dần yên tĩnh lại.
Từng luồng gió rét lạnh từ từ thổi qua.
Ngay sau đó, mọi người chỉ thấy, cơn gió lạnh lẽo quét qua, cả đất trời như bị đóng băng.
Trên cây cối bắt đầu xuất hiện sương giá.
Sau đó, ở phía cuối chân trời, tuyết rơi dày đặc, sương giá, gió rét, tuyết lỡ ùn ùn kéo tới.
Đứng trên đỉnh tuyết là một người mặc một bộ trang phục bằng nhung màu trắng, vóc người vạm vỡ, khí thế bức người.
Thấy người nọ, ánh mắt tam đại Thiên Vương của Ma tộc đều thay đổi.
"Tuyết Thiên Vương!"
Trong đám đông, một tiếng thét kinh hãi vang lên.
Ngay sau đó, mọi người dần cảm nhận được luồng khí tức rét lạnh như băng khiến người ta run sợ.
Đó là một trong năm vị Thiên Vương của đại lục Vạn Thiên, Tuyết Thiên Vương.
Vun vút...
Tuyết Thiên Vương đã đến.
Âm thanh vỡ vụn vang lên.
Mười một luồng khí tức Vương Giả xuất hiện từ bốn phía xung quanh.
"Thính Tuyết sơn trang, mười một vị trấn thủ chủ!"
Lúc này, Tiên Nhân phu nhân không kìm lòng bèn thốt lên.
Thính Tuyết sơn trang, một trong lục đại bá chủ, ngoại trừ sự tồn tại đầy kinh khủng của Tuyết Thiên Vương, thì tất nhiên nó sẽ có những con bài bí mật.
Mười một vị trấn thủ chủ chính là con bài bí mật của Thính Tuyết sơn trang.
Đó là mười một vị Vương Giả!
Ở bên cạnh Tuyết Thiên Vương, Tuyết Ngạo Quần thở dài thường thượt, ông ta đi theo Tuyết Thiên Vương đến đây.
Người của Thính Tuyết sơn trang đến đây!


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.