"Chắc là Đế Lâm Thiên không có ở đây".
Giang Bạch bỗng nói: "Các ngươi không cảm giác được gì sao? Hiện tại, Đế Lâm Thiên không muốn giao đấu với Tần Ninh".
"Dường như... hắn ta đang chờ đợi thời cơ đến".
Giang Bạch nghiêm túc nói.
Chờ đợi thời cơ đến sao?
Là khi nào chứ?
Giang Bạch chậm rãi nói: "Ta không biết nữa, nhưng ta có cảm giác như vậy".
"Ban đầu, Ám Hoàng xuất hiện là để ngáng chân Tần Ninh, còn Thâm Uyên Vương dẫn người đi ám sát Trấn Thiên Vương".
"Bây giờ thì là tam đại Thiên Vương cùng tấn công Dương Thanh Vân..."
"Nói đi nói lại, tất cả đều chỉ để giữ chân Tần Ninh mà thôi".
"Hiện tại, bọn chúng dẫn chúng ta vào trong Huyền Thiên Sơn chính là vì không muốn chúng ta nhanh chóng tới Nhất Tuyến Sơn, tìm địa bàn của Thiên Đế các".
"Tất cả chỉ là mánh khóe che mắt thôi".
Nghe lời phân tích của Giang Bạch, Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư đều gật gù đồng ý.
Thấy cả hai gật đầu, Giang Bạch im lặng hồi lâu.
Đời này của Tần Ninh có ba người đồ đệ.
Dương Thanh Vân!
Thạch Cảm Đương!
Lý Nhàn Ngư!
Thạch Cảm Đương hào phóng, Lý Nhàn Ngư ngu ngốc, dường như chỉ Dương Thanh Vân có tư duy khá hơn chút...
Quái đản!
Đám người bên cạnh Tần Ninh ai nấy cũng đều rất quái dị!
"Hẳn là Tần Ninh biết Đế Lâm Thiên sử dụng thủ thuật che mắt".
Giang Bạch bình tĩnh nói: "Thế nhưng, hình như Tần Ninh lại cam chịu, có lẽ hắn muốn nói cho Đế Lâm Thiên rằng".
"Cho dù ngươi có bày ra hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315988/chuong-3739.html