Lý Nhất Phong mới phát hiện hai ngươi căn bản không có quan hệ khăng khít như người ngoại giới nói.
Một trái tim không cam lòng ẩn núp vào lúc đó hoàn toàn bị đốt cháy.
Lần đốt này thiêu cháy lâu tám vạn năm, thiêu đến khi hai người gặp lại.
“Lòng người…”, Tần Ninh lẩm bẩm: “Thật đáng buồn...”
Một tiếng này thật đáng buồn, khiến cho Tần Ninh từ bỏ ràng buộc giữa hai người.
Trận đánh hôm nay tất nhiên không thể tránh.
“Nhất Phong, tám vạn năm rồi, để ta xem xem rốt cuộc ngươi đã trưởng thành đến mức nào?”
Giọng nói Tần Ninh chậm rãi.
Trong phút chốc, linh thức khuếch tán ra.
Linh thức cường đại tràn ngập trời đất.
Lúc này vô cùng kinh khủng.
Chỉ là cường độ linh thức kia căn bản không phải Thiên Nhân thất bộ có thể so sánh.
Không còn là hai vạn mét.
Mà là… chục vạn mét! Linh thức mười vạn mét phút chốc co lại, hội tụ biển linh thức.
“Hôm nay U Vương trở về!”
Câu nói này truyền khắp vùng đất ngàn dặm.
Linh thức của Tần Ninh trong nháy mắt tụ lại thành biển ngàn mét.
Biển linh thức gần như trong nháy mắt ngưng tụ mà thành.
Cường độ linh thức chục vạn mét phút chốc ngưng tụ thành biển linh thức vạn mét.
Một vị Vương Giả lại ra đời.
Biển linh thức mười vạn mét là mười lần của Thiên Nhân tầm thường, ngưng tụ biển linh thức có phần đơn giản hơn mười lần Vương Giả nhất phẩm bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315914/chuong-3665.html