Giọng điệu Lý tiên sinh dừng một chút, ông ta thở ra một hơi, từ từ nói: “Là ta khinh thường rồi, đây không phải ý định ban đầu của ta…”
Lời này vừa nói ra, đám người hoàn toàn ngây ngốc.
Diệt Thanh Ninh các, cũng không phải giết người Dương gia sao?
Sớm giết thì phải chết?
Bây giờ là tình huống gì đây?
Dương Thanh Vân lúc này ngẩng đầu, lảo đảo đứng dậy.
Ánh mắt nhìn về phía Lý tiên sinh.
“Cần gì phải như vậy?”
Giọng điệu Dương Thanh Vân mang theo một tia kiên quyết.
“Tại sao?”
“Ngươi đã từng là một người hiền hòa như vậy, tu võ ngươi cũng không muốn giết nhiều người”.
“Ngươi đã từng bị ép phải giết người, vô cùng phẫn nộ trách sư phụ ta quá tàn nhẫn, nói ngươi sau này không muốn giết người”.
“Ngươi đã từng dạy dỗ ta con đường võ đạo mạnh mẽ mới có thể phát huy chính nghĩa, võ giả mạnh mẽ không thể chỉ quan tâm đến ham muốn cá nhân”.
“Nhưng bây giờ ngươi đang làm gì?”
Từng câu chất vấn khiến cho cơ thể Lý tiên sinh khẽ run.
Chỉ là Tần Ninh đứng ở Nguyên Hoàng cung kia ánh mắt tràn đầy kinh ngạc không thể tin nổi, hắn nhìn về phía một thân ảnh nơi xa kia, nhìn về phía Lý tiên sinh.
“Ngươi bây giờ nối giáo cho giặc, ngươi biết sau khi đám súc sinh này đi ra, toàn bộ đại lục Vạn Thiên phải chết bao nhiêu người không?”
“Vạn người, mười vạn, trăm vạn, ngàn vạn, trên trăm triệu, vĩnh viễn không ngừng”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315907/chuong-3658.html