Tiên Hàm cười hì hì nói: "Hơn nữa, cái tên Tiên Hạo này đạt được lợi ích từ huynh nên đã thăng làm Hạo Vương rồi đấy!"
Tiên Hạo ở bên cạnh nghe đến lời này thì chắp tay với Tần Ninh.
"Đừng chỉ hành lễ mà im lặng chứ, ca ta cho huynh làm Vương, tốt xấu gì huynh cũng phải cảm ơn đi chứ!"
Tiên Nhân nghe đến lời này thì nhịn không được quát: "Tiên Hàm, đủ rồi, nhị ca cũng là ca của huynh đó!"
Tiên Hàm bĩu môi nói: "Ta có bảo không phải đâu..."
Tần Ninh gõ đầu Tiên Hàm, cười mắng: "Tên nhóc nhà ngươi không chăm chỉ tu luyện đi, ta rời đi hơn nửa năm mà ngươi lại không có gì tiến bộ!"
"Không về Thiên Ngoại Tiên nữa, ta chuẩn bị đi thẳng về Thanh Ninh các!"
Tiên Hàm nghe đến lời này, vẻ mặt buồn khổ nói: "Ca, huynh chỉ nhớ thương mỗi cái tên Dương Thanh Vân kia, hắn ta giỏi lắm, tuy biển linh thức bị thương thì cũng là một người tài ba mà!"
"Đúng rồi, lão già Thiên Khí Vương kia còn đang chờ huynh ở Thiên Ngoại Tiên đấy, mỗi ngày chơi cờ với lão gia tử, làm lão gia tử phiền chết!"
Nghe đến lời này, Tần Ninh khóe miệng khẽ nhếch.
"Đem cái này cho ông ta, ta nghĩ ông ta sẽ hài lòng".
Tần Ninh cười nói.
Rồi ném ra một hạt châu.
"Đây là cái gì?"
"Bàn Nhược Châu!"
Tần Ninh mở miệng nói: "Đồ tốt, có thể hấp dẫn thiên địa lực, khiến cho Vương Giả ở bên trong cấm địa mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315892/chuong-3643.html