Chương trước
Chương sau

Tần Ninh nói xong thì hạ thân xuống, đi về phía giữa tòa thành cổ.

Ở nơi đó, sáu con Thánh Khôi cấp bậc Thiên Vương vẫn đứng yên như cũ.

Ảo ảnh ngày càng mờ nhạt đi.

"Thiên Đế các...", Tần Ninh thở dài, từng luồng linh khí từ đầu ngón tay bay ra.

Ông...

Trong lúc nhất thời, tiếng ầm ầm vang lên, sáu ảo ảnh dường như bị dẫn dắt, không ngừng di động.

Giờ khắc này, võ giả các phương đều đã rút khỏi.


Khi Võ Ly Thiên cùng Ứng Tường bỏ mình, cổ thành đại trận đã không thể cầm tù được bọn họ nữa.

Tần Ninh giờ phút này dẫn động sáu ảo ảnh Thánh Khôi bay lên không.

"Đến lúc kết thúc rồi!"

Một tiếng thì thầm, hai tay vung vẩy.

Sáu ảo ảnh Thánh Khôi trong nháy mắt đi về phía sáu góc của tòa thành cổ.



Sau một khắc, tiếng nổ vang lên.

Toàn bộ cổ thành, bên trong cấm chế.

Sáu con Thánh Khôi trực tiếp nổ tung.

Mà khi sáu con Thiên Vương Thánh Khôi nổ tung thì đám Thánh Khôi còn lại cũng lần lượt nổ theo.

Mọi người thấy cảnh này thì trợn mắt hốc mồm.

Tần Ninh... sao lại làm được?

Giờ này, cổ thành không ngừng vang lên tiếng nổ.

Cơn nổ càn quét toàn bộ cổ thành.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều cảm nhận được sức mạnh bên trong cơ thể bộc phát ra.

Khí tức mạnh mẽ xông thẳng tới chân trời.

"Chết sạch rồi...", Nguyên Mậu Tuyết vương sứ giờ phút này thầm nói.

Vậy mà chết sạch rồi!

Nguyên Mậu nhìn Tần Ninh, tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

"Cũng không phải là ta ban đầu không sử dụng đến biện pháp này, chỉ là Võ Ly Thiên và Ứng Tường còn chưa chết thì ta sẽ không thể nào sử dụng. Mặc dù muốn dẫn động thánh thạch bên trong cơ thể sáu con Thiên Vương Thánh Khôi nổ tung để khiến cho thánh thạch bên trong cơ thể những con Thánh Khôi khác nổ tung, nhưng nếu người điều khiển vẫn còn thì sẽ không có cách nào dẫn động".

Tần Ninh giờ phút này mở miệng.

Nguyên Mậu vội vàng nói: "Tại hạ không có ý này, Tần công tử nghĩ nhiều rồi".

Thực tế, ông ta đúng là thầm cảm thấy nghi hoặc, nếu ngay từ đầu Tần Ninh đã dẫn nổ Thánh Khôi thì cũng sẽ không tổn thất nhiều người như vậy.

Nhưng đó cũng chỉ là nghi hoặc mà thôi.

Ông ta cũng không dám chất vấn.

Lần này có hẳn hơn hai vạn võ giả đi vào hải đảo Thiên Ngoại, nhưng bây giờ, chỉ còn lại bốn, năm ngàn người.

Tổn thất nặng nề.

Cho dù là ngũ đại thế lực bá chủ cũng tổn thất cực kì nghiêm trọng.

Mất mát cỡ này cho dù ai cũng không thể nào cảm thấy nguôi ngoai.

"Kết thúc rồi mà còn ở nơi này làm gì?"

Tiên Nhân phu nhân giờ phút này mở miệng nói: "Mọi người vào được mà không ra được à?"

Nghe đến lời này, Nguyên Mậu cùng Chu Dịch đều chắp tay rồi lần lượt dẫn người rời đi.

"Các ngươi đi cùng chúng ta đi!"

Tiên Nhân phu nhân nhìn Tần Ninh, nói: "Để tránh nảy sinh bất trắc trên đường trở về".

Nghe đến lời này, Tần Ninh gật đầu.

Lần này hắn bị thương rất nặng, rất nặng.

Bị Văn Hiên đánh lén một kích, bị trọng thương, sau đó giao thủ với Văn Hiên, linh khí cùng linh thức tiêu hao càng thêm nghiêm trọng.

Cơ thể hắn lúc này đúng là không thể động thêm một chút khí lực nào.

Bên bờ hải đảo Thiên Ngoại.

Từng đội người rời đi.

Mỗi bên tự thi triển thần thông chạy trốn khỏi nơi đây.

Nơi này quá tà ma.

Tuy nói lần này tổn thất nghiêm trọng, thế nhưng các phương đều tìm được không ít thiên tài địa bảo, linh đan diệu dược ở trong hải đảo, thu hoạch to lớn.

Trên chiến thuyền của Thiên Ngoại Tiên.

Tiên Nhân phu nhân nhìn Tần Ninh đi bộ ra, cuối cùng vẫn nhịn không được mà nói: "Vết thương của Thanh Vân..."

"Không vấn đề gì!"
Tần Ninh cười nói: "Tuy nói dược liệu không tập hợp đầy đủ, nhưng lần này cũng không cần luyện dược, ta có biện pháp giúp khôi phục thương tích của biển linh thức".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.