“Đại đa số người đều đang bị chúng ta đuổi giết, nhưng ở khu này ngươi nhìn xem”.
Ứng Tường lúc này cũng quỳ xuống nhìn mặt đất đầy đá, ông ta cau mày.
Mấy hòn đá vỡ rất nhanh.
Đây có gì đó rất không đúng.
“Chẳng lẽ là Tần Ninh?”
Chân mày Ứng Tường nhướng lên nói.
“Phái người đi xem xem!”
Võ Ly Thiên lúc này trầm giọng nói: “Nhưng phàm là tiến vào trong vùng đất tế cũng sẽ phải chết”.
“Ừ!”
Hai bàn tay Ứng Tường vẫy vẫy.
“Hạng Ngạn, Bàng Thông!”
“Các ngươi dẫn người đi xem xem có phải là Tần Ninh không, thăm dò tình hình là được, nếu là Tần Ninh thì lập tức rút lui trở về, hai người các ngươi không phải đối thủ của hắn, biết chưa?”
“Dạ!”
Hai thân ảnh dẫn bảy tám người lập tức rời đi.
Ứng Tường chậm rãi nói: “Nếu là Tần Ninh thì thật đúng là phiền toái”.
“Có gì phiền toái?”
Võ Ly Thiên cười nói: “Nếu thật sự Tần Ninh cũng tiến vào trong vùng đất tế, ngăn cản đại sự của chúng ta, vậy thì mở huyết trận trước thời hạn, khóa Tần Ninh lại, lần này một mẻ hốt gọn!”
“Ừ!”
Hai người tiếp tục lẳng lặng nhìn đá trên mặt đất.
Đồng thời.
Hạng Ngạn và Bàng Thông dẫn bảy tám người đi về phía địa điểm chỉ định.
“Các ngươi chú ý một chút”.
Hạng Ngạn mở miệng nói: “Tần Ninh rất khó ứng phó, các chủ cũng đã nhắc đến tên này, yêu cầu chúng ta đối đãi cẩn thận”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315849/chuong-3600.html