Chương trước
Chương sau
Ra khỏi tháp cao, hỏa diễm xung quanh lúc này đã biến mất không thấy gì nữa.

Sự nóng rực tràn khắp sơn cốc cũng không còn sót lại chút gì.

Mà nhìn kỹ lại, sơn cốc này chẳng qua sâu có trăm mét, cũng không rộng như tưởng tượng.

Tháp cao giờ phút này đứng yên.

Tần Ninh bàn tay nắm lấy, tháp cao không ngừng thu nhỏ và rơi vào trong tay Tần Ninh, kích cỡ vừa lòng bàn tay.

Lật bàn tay một cái, tháp cao biến mất không thấy gì nữa.

Tuyết Kiêu Dung cũng không hỏi nhiều.


Hỏi cũng như không.

"Luẩn quẩn một vòng, vẫn là hai chúng ta ở cùng một chỗ".

Tần Ninh nhìn Tuyết Kiêu Dung, cười nói: "Tuyết Kiêu Dung, cô là thiên chi kiêu nữ của Thính Tuyết sơn trang thời nay, hay là ở tại bên cạnh ta, mỗi ngày hầu hạ ta rửa mặt?"

"Ngươi nằm mơ!"

"Cô xem lại mình đi, cả ngày lạnh như băng làm gì? Đi theo ta, cam đoan con đường võ đạo của cô sẽ thuận buồm xuôi gió, ta cũng không phải loại người tội ác tày trời!"

"Ngươi..."

Tuyết Kiêu Dung hừ một tiếng.

Cái tên này thần thần bí bí, nói tới nói lui, càng là tùy tâm sở dục.

Quả thực là đáng ghét!

Đáng tiếc là nàng ta đánh không lại Tần Ninh.

Nếu không, nhất định sẽ dạy dỗ tên này một phen.

Nhìn dung nhan lạnh lùng mang theo vài phần giận dữ của Tuyết Kiêu Dung, Tần Ninh cười ha hả.

"Thế này mới đúng chứ, cả ngày lạnh như băng, bộ dạng người sống chớ tới gần, chẳng hay chút nào?"

Tần Ninh đứng chắp tay, tùy ý bước ra, cười nói: "Nơi này thật sự là càng ngày càng thú vị, Cửu Linh Hóa Thiên Trận... tất nhiều chỗ tốt!"

"Ngươi còn muốn lấy chỗ tốt..."

Tuyết Kiêu Dung khẽ nói: "Thất tinh chủ Tôn Độn của Thái Cực đạo quán trước giờ luôn khiêm tốn, trung hậu, là người hiền lành, ở trong Thái Cực đạo quán là vậy, ở đại lục Vạn Thiên cũng là như thế".

"Đến lúc ấy ông ta dẫn một đám người, nói là ngươi liên hợp với Lệ Diệt Thiên giết sáu vị Thiên Nhân của tứ đại bá chủ thì ngươi giải thích thế nào?"

"Không phải đã nói rồi sao?"

Tần Ninh cười nói: "Ta lười giải thích!"

"Đầu tiên, Thiên Ngoại Tiên sẽ không tin, trận chiến Tru Ma cốc kia, nếu ta có dính líu với Thiên Đế các thì sẽ không giết chết đám Thiên Đế các kia".

"Tiếp theo, Thanh Ninh các cũng sẽ không tin".

"Hai đại bá chủ này không tin, những người khác nghĩ như thế nào thì liên quan gì tới ta?"

Tuyết Kiêu Dung cười ha ha.

Cái tên này...

"Bọn họ đúng là không dám đối phó ngươi, thế nhưng nếu như đối phó người bên cạnh ngươi thì sao?"

"Vậy thì càng đơn giản hơn!"

Tần Ninh cười nói: "Ai dám xuất thủ với người bên cạnh ta, giết là được".

Nói đến đây, Tần Ninh nhìn Tuyết Kiêu Dung, cười nói: "Tiểu Tuyết, ta rất bao che khuyết điểm, cô xem, nếu đi theo ta..."

"Không có khả năng đâu!"

Tuyết Kiêu Dung hừ một tiếng, quay người rời đi.

Hai người tiếp tục tiến lên.

Mặt đất đỏ như lửa dần dần đổi màu, hóa thành mặt đất màu vàng kim.

Hai người kết bạn mà đi.

Đột nhiên, Tần Ninh bình tĩnh cười nói: "Đuổi theo nửa ngày, muốn ra liền mau chạy ra đây đi!"

Bốn phía ngoại trừ dãy núi xung quanh ra thì cũng chẳng có khí tức của ai.

"Không ra cũng đừng trách ta vô tình..."

Nói rồi, khí thế trong cơ thể Tần Ninh bốc lên.

Giữa núi rừng mới bắt đầu xuất hiện từng luồng khí tức.

Có khoảng bảy, tám thân ảnh giờ phút này lần lượt đi ra.

Mà Tần Ninh cũng đã từng gặp người đứng đầu.

Huyền Phương Nghiệp của Huyền Thiên cung!

Huyền Phương Nghiệp cũng là đương đại thiên kiêu của Huyền Thiên cung, nức tiếng gần xa khắp đại lục Vạn Thiên.

"Tần Ninh!"

Huyền Phương Nghiệp nhìn Tần Ninh, quát: "Ta chỉ hỏi ngươi, Huyền Thiên Quân cùng Huyền Địa Quân phải chăng đã bị ngươi giết chết?"

Một câu rơi xuống.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.