Xem ra Tần Ninh này không chỉ có thực lực kỳ quái, mà ngay cả kiến thức cũng rất độc đáo.
Không có cảm giác gì với tay Thánh Nhân, nhưng lại có hứng thú với tòa tháp cao này.
Điều này đủ để chứng minh có lẽ tòa tháp cao đó còn quý giá hơn cả tay Thánh Nhân.
“Cẩn thận một chút!”
Tề Xung dặn dò mấy người bên cạnh.
Giờ phút này Tần Ninh lại lười quan tâm đến ánh mắt của những người khác, mà đi thẳng tới phía dưới tháp cao.
Giờ phút này, tầng thứ nhất của tháp cao có một cửa tháp nhìn có vẻ rộng rãi hùng vĩ, trên thân tháp là từng hoa văn lượn lờ.
Tần Ninh dùng hai tay đẩy ra, cửa tháp mở ra kẽo kẹt.
Tần Ninh không hề do dự, mà trực tiếp tiến vào bên trong thân tháp.
Giờ phút này, võ giả xung quanh đều sợ ngây người.
Tiến vào! Cứ tiến vào như vậy ư?
Tần Ninh không sợ chết sao?
Rốt cuộc còn chưa biết đây là nơi kỳ quái nào, ít nhất trước khi đi vào thì cũng phải thăm dò đã chứ! Đi vào mật địa cũng không phải đi như ngươi!
“Chúng ta làm sao bây giờ?”
Lúc này Tuyết Kiêu Dung cũng sững sờ.
Tần Ninh… Không hề làm theo lẽ thường!
“Hắn còn không sợ, nhất định là không có nguy hiểm quá lớn, chúng ta cũng đi vào!”
Giờ phút này võ giả các bên đều có suy nghĩ giống như Tề Xung, từng người xông vào trong tháp cao.
Ầm… Vừa vào trong tháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315826/chuong-3577.html