Chương trước
Chương sau


Hai người Thạch Cảm Đương và Giang Bạch Thiên Nhân nhất bộ.

Tần Ninh thì là Thiên Nhân tứ bộ.

Tiến vào nơi đây cũng chỉ bốn tháng.

Đề thăng mấy người mạnh mẽ, nhưng võ giả tầm thường khổ tu ngàn năm cũng chưa chắc có thể đạt tới.

“Lý Nhàn Ngư cảnh giới đề thăng nhanh cũng không tốt, giống như ta đây đề thăng thực lực bản thân, mới là mấu chốt”.

“Phong Lôi Đao quyết, Phong Lôi Thánh đao, xem ra sau này, ta thành tựu làm Vương Giả có thể xưng Đao Vương hoặc là Chiến Vương, ngươi thấy cái nào tốt?”

“Ta cảm thấy đều được, Chiến Vương chủ chiến, Đao Vương chủ đao, không mâu thuẫn...”, dọc theo đường đi, Thạch Cảm Đương miệng lải nhải không ngừng.


Lý Nhàn Ngư và Giang Bạch hoàn toàn coi thường.

Nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc ý của Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư trong lòng khinh bỉ.

“Có bản lĩnh đi khoe khang với hai vị kia đi?”

Lý Nhàn Ngư nói một câu, Thạch Cảm Đương nhất thời bĩu môi.

Ta nhàn rỗi không có gì làm chắc?

Đi khoe khang với Cốc Tân Nguyệt, Diệp Viên Viên, một phát tát chết ta thì tìm ai nói lý đây?

Hai vị kia là cảnh giới Bán Vương và cảnh giới thất bộ.

Hắn ta đi đơn thuần là tự tìm cái chết! Tần Ninh cũng không để ý.

Đây là cơ duyên của Thạch Cảm Đương

Thật sự là cơ duyên.

Phong Lôi Đao pháp cũng tốt, Phong Lôi Thánh đao cũng tốt.

Coi như là khai thác thiên phú của Thạch Cảm Đương

Một nhóm sáu người đi về hướng chỗ sâu hải đảo.

Tốc độ không nhanh không chậm, trong mấy ngày, sáu người đã đến trước một cầu dây thừng.

Nơi này chính là cầu dây thừng của chín hải đảo hướng đến giữa hải đảo.

Trước đó Vạn Tử Vận đã nhắc đến.

Chín hòn hải đảo này vây thành một vòng tròn.

Mà ở trung tâm chính là hải đảo thứ mười.

Chỉ là từ chín hải đảo thông đến hải đảo thứ mười thì có chín đường thông đạo.

Nhưng muốn thông qua thì cần phải đi xuyên qua thông đạo.

Mà mỗi thông đạo đều có độc đáo.

Mà cầu dây thừng này chiều rộng mười mét, chiều dài… liếc mắt không thấy điểm cuối.

Dưới cầu dây thừng là vực sâu vạn trượng, sâu không thấy đáy.

Phía trước nhìn vô tận.

Hải đảo thứ mười! Rốt cuộc có cái gì?

Mấy người Tần Ninh đi đến bên cầu dây thừng.

Bên cạnh cầu dây thừng có mấy chục thân ảnh đứng yên.

Nhìn kỹ thì mười mấy người kia đến từ Truy Nhật đình.

Một trong tam đại thế lực siêu cấp xếp cùng hàng với Thiên Đạo minh, Bắc Đẩu Thế gia trên đại lục Thiên Ngoại.

Bốn thân ảnh dẫn đầu Truy Nhật đình.

Thượng Hoằng, Tông Sơn Nhạc, Ninh Phàn, Phó Xung! Bốn người này lúc ở tiệc Hàm Vương đại diện cho Truy Nhật đình ra mặt.

Lần này Truy Nhật đình cũng phái bốn người đến.

Hơn nữa bốn người đều là cảnh giới Thiên Nhân thất bộ.

Truy Nhật đình thân là một trong thế lực siêu cấp trên đại lục Thiên Ngoại, hiên chủ Truy Nhật Hiên, người ta gọi là Hiên Vương.

Cũng là một vị Vương Giả.

Còn thuộc Vương Giả cấp thực lực gì, Tần Ninh cũng không biết.

Lúc này bốn người Thượng Hoằng, Tông Sơn Nhạc nhìn thấy sáu người Tần Ninh đến, nhất thời vẻ mặt biến đổi.

Biểu hiện của Tần Ninh ở tiệc Hàm Vương đã khiến bọn họ ấn tượng sâu sắc.

Chém chết Thiên Nhân thất bộ.

Hơn nữa lần này... nhìn kỹ lại, mấy người Thượng Hoằng sắc mặt thay đổi kinh hãi.

Sáu người toàn bộ là khí tức Thiên Nhân.

Mặc dù nói là Thiên Nhân mấy bộ cũng không cảm nhận được, nhưng không thể nghi ngờ gì nữa, đều là Thiên Nhân.

Cái này cũng quá kinh khủng đó chứ?

Tiến vào hải đảo Thiên Ngoại mới hơn bốn tháng chứ mấy?

Ba người Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư, Giang Bạch từ cảnh giới Quy Nhất đến cảnh giới Thiên Nhân.
Tốc độ này nhanh có chút quá đáng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.