Chương trước
Chương sau

Một đoàn người không ngừng tiến lên.

Trên đường đi, mọi người nhìn hai bên thì đều thấy kinh ngạc trong lòng.

Nơi này quả thực là thiên địa huyền diệu.

Sấm sét sinh sinh bất diệt.

Hơn nữa còn có suy nghĩ nhất định, sẽ càng thêm khủng bố.

Rầm...

Khi Tần Ninh bước ra.


Đột nhiên, đám người xuyên qua biển sấm sét.

Giờ phút này, Lâm Ngữ Thành cùng Tổ Định đều cảm giác được nơi này khá tương tự với dãy núi có cơn lốc kia.

Bên ngoài hung hiểm vô cùng.

Vòng trong lại tràn ngập huyền diệu.

Ra đến biển sấm sét, mọi người nhìn cảnh tược trước mắt thì đều vô cùng ngạc nhiên.

Trước mắt là một tòa cung điện.

Tường thành vây xung quanh cung điện.

Mà lúc này trên đỉnh cung điện có một cây cột đá chọc trời.

Cây cột đá kia càng lên cao thì càng sắc nhọn.

Mà không nhìn thấy đỉnh.

Nhưng ở trên đỉnh cao nhất kia lại là sấm sét hóa thành từng đường cong xé rách bầu trời.

Giờ phút này, đám người nhìn qua thì mới hiểu được.

Sấm sét xung quanh thiên địa này đều là đến từ tòa cung điện trước mắt bọn họ.

Mà giờ khắc này, khi nhóm Tần Ninh gồm bảy, tám mươi người xuất hiện.

Những người đứng ở bên ngoài thành cung điện đều cẩn thận nhìn qua.

"Ai đó?"

Cầm đầu là một thanh niên giờ phút này mở miệng quát.



Tần Ninh nhìn qua, có chút hăng hái.

Thật khéo.

"Diệp Vô Thanh, chúng ta lại gặp mặt!"

Nhìn thấy người kia, Tần Ninh cười tủm tỉm nói.

Chỉ là thanh niên kia nhìn thấy Tần Ninh thì bước chân lại run lên, thân thể không kềm chế được mà run rẩy.

"Tần... Ninh..."

"Ta đáng sợ như vậy sao?"

Tần Ninh cười nói: "Cứ trả lời vấn đề của ta đi, ta sẽ không giết ngươi".

"Thương hội Diệp gia cùng Thiên Bảo lâu có khúc mắc với ta, lần trước Diệp Vương của thương hội Diệp gia các ngươi xin lỗi, ta cũng đã chấp nhận".

"Ta không có nhỏ nhen như vậy, sẽ không tính toán chi li".

"Đương nhiên, nếu thương hội Diệp gia các ngươi muốn tính toán thì ta cũng vui vẻ tiếp chiêu thôi!"

Nghe đến lời này, Vạn Tử Vận, Lâm Ngữ Thành cùng Tổ Định bên ngoài thì vô cảm nhưng trong lòng thì xấu hổ.

Khẩu khí này...

Ngươi không so đo?

Lần trước tại Hàm Vương yến, nhị Vương bị mất mặt, sao mà bỏ qua được?

Chỉ là Tần Ninh đúng là không sợ.

Điểm này khiến người ta thực sự ao ước.

Thiên Nhân tam bộ!

Mấy người ở đây sẽ coi trọng hay sao?

Thế nhưng là Tần Ninh, bọn họ lại không thể không coi trọng.

"Thú cưỡi của ta đâu?"

Tần Ninh nói thẳng.

Diệp Vô Thanh ngẩn người, run rẩy nói: "Ta... Ta không biết..."

"Thật sao? Xem ra ngươi đang không thành thật đấy!"

Tần Ninh mở miệng nói: "Thạch Đầu, ngươi vừa tới Thiên Nhân nhất bộ, cái tên này cũng là Thiên Nhân nhất bộ, thử giao thủ xem sao nào".

"Đúng vậy!"

Thạch Cảm Đương giờ phút này vừa sải bước ra, ánh mắt mang theo một tia chiến ý, cười khà khà nói: "Đến, Diệp Vô Thanh, thử xem một chút!"
Giờ phút này, mấy người đi theo bên người Diệp Vô Thanh đều có thần sắc bất thiện.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.