Nghe những lời này, mấy người họ ngạc nhiên không thôi.
Trâu bò quá! Diệt mất một cái tông môn ở đại lục Cửu Thiên, sau đó trực tiếp thông qua đại lục dịch chuyển xuống! Đây là thủ đoạn thông thiên gì vậy?
Tần Ninh đơn giản nói qua, thế giới Cửu Thiên tiến vào đại lục Vạn Thiên sẽ bị quy luật thiên địa bài xích! “Cho nên nơi này, dựa trên hiểu biết của ta với thế giới Vạn Thiên, tông môn đạo tràng bên trong quả thật rất quỷ dị kỳ lạ, chẳng qua đã bị đại lục Vạn Thiên áp chế, bây giờ có rất nhiều nơi đã bắt đầu dao động rồi”.
“Tương tự như… vốn dĩ là bảo khí, nếu như phải chịu sự chuyển đổi của không gian sẽ thoái hóa thành pháp khí…”, “Dù như vậy thì nơi này vẫn có cơ duyên, cũng đủ để võ giả của đại lục Vạn Thiên kinh ngạc vì Thiên Nhân”.
“Từ thánh nhân ngã thành phàm nhân, nhưng mà cũng là người đứng đầu trong phàm nhân!”
“Mấy người các ngươi lần này đến đúng rồi, có hi vọng thành Thiên Nhân!”
Thạch Cảm Đương cười cười nói: “Ta chỉ biết, đi theo tiểu tử Dương Thanh Vân kia một chút nước sôi cũng không có mà uống, vẫn là đi theo sư phụ mới có thịt ăn!”
Tần Ninh không đáp.
Mọi người phí khoảng một canh giờ để đi vào tòa sơn mạch đó.
Một tòa sơn mạch vô cùng rộng rãi.
Bốn phía là những ngọn núi cao nghìn trượng, tạo thành một vòng tròn.
Bên trong ngọn núi, liếc mắt nhìn một cái, gió lốc giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315756/chuong-3507.html