Lúc này, cả hai đều trầm mặc.
Bầu không khí lặng ngắt như tờ.
"Là ta!"
Tần Ninh chống Vương Kiếm Độ Sinh, trông hắn như sắp kiệt sức đến nơi, hắn đứng ở cửa sơn cốc, nhìn vào mười mấy người.
"Thế nào?"
"Các ngươi cũng định cướp đoạt Huyết Viêm Linh Hoa à?"
Hắn vừa dứt lời, hai người Lâm Ngữ Thành và Tổ Định đều biến sắc.
Tổ Hân Nhi cũng sợ mất hồn mất vía.
"Không không không!"
Lâm Ngữ Thành vội vã nói: "Tần công tử nhiểu nhầm rồi, bọn ta chỉ đi ngang qua đây thôi, trùng hợp nghe thấy nơi đây xảy ra tranh chấp, nên ghé qua xem thử thôi!"
"Đúng vậy đúng vậy!"
Tổ Định cũng nhanh chóng nói: "Không ngờ Tần công tử lại ở trong này!"
"Hình như tình trạng Tần công tử không tốt lắm...", Tổ Định vừa nói được một nửa, thì nhìn thấy sắc mặt Tần Ninh vẫn không thay đổi, bèn vội vàng nói: "Bọn ta không có ý gì cả, nếu Tần công tử cần trợ giúp, bọn ta sẽ không từ chối, còn nếu không cần, để tránh cho Tần công tử cho rằng bọn ta có ý đồ bất chính, bọn ta sẽ lập tức rời khỏi đây!"
Nghe hai người nói thế, Tần Ninh hờ hững nói: "Không cần!"
Hai người thở phào nhẹ nhõm.
"Làm phiền Tần công tử rồi!"
"Xin cáo từ!"
Lâm Ngữ Thanh và Tổ Định đều vội vã nói.
Một vị Bán Vương, một vị Thiên Nhân thất bộn, dẫn theo hơn mười người cao thủ Thiên Đạo Mịn lần lượt rời đi, không quay đầu lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315751/chuong-3502.html