Hai người rất dễ uốn nắn! Tần Ninh đã nhận họ làm đồ đệ vậy thì đương nhiên sẽ không bỏ dở giữa chừng.
“Được!”
Thạch Cảm Đương lúc này đi đến bên cạnh cầu thang, thở ra một hơi, nói: “Ta xuống, nếm trải trong khổ đau mới là người hơn người!”
Những môn pháp tu hành Tần Ninh giải thích cho đến bây giờ đều không bình thường.
Nhưng chính con đường tu hành không bình thường này mới khiến hắn có thể đề thăng cảnh giới rất nhanh rất ổn định.
Nhìn bọt biển, Thạch Cảm Đương hơi do dự.
“Ngươi đi xuống đi!”
Tần Ninh bây giờ thật sự không chờ nổi nữa, tung ra một cước.
Tõm một tiếng, bóng hình của Thạch Cảm Đương rơi vào trong biển.
Khí tức ăn mòn trong nháy mắt tràn ngập ra.
Thạch Cảm Đương không dám khinh thường, vội vàng ngưng tụ linh khí bảo vệ cơ thể.
Lý Nhàn Ngư lúc này khóe miệng co giật nở một nụ cười, trực tiếp nhảy xuống biển.
Dù sao thì tự mình nhảy xuống vẫn còn tốt hơn là bị sư tôn đá xuống!
Ánh mắt của Tần Ninh nhìn về phía Giang Bạch.
“Ta cũng cần phải xuống sao?”
Giang Bạch sững sờ.
“So với bọn họ thì ngươi càng cần hơn”.
“Sông Thiên Thượng chứa đựng thủy linh khí của đại lục Thiên Vạn, linh trí ngươi sinh ra hóa thành nhân tính, xưa nay hiếm thấy, so với bọn họ thì ngươi còn ưu tú hơn”.
“Hơn nữa, nước… đối với ngươi mà nói tốt hơn mà”.
Giang Bạch bất đắc dĩ nhảy vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315736/chuong-3487.html