Chương trước
Chương sau


“Trên thực tế, Thiên Âm cung nằm dưới lòng đất vạn mét nhưng lại mang theo khí tức vô cùng cường thịnh, mạch nước ngầm kết nối với nước biển này”.

“Lúc trước khi chúng ta ở trong Thiên Âm cung, độc tính ăn mòn của nước biển không mạnh như thế này”.

“Là bởi vì sự xuất hiện của hải đảo Thiên Ngoại sao?”

Tần Ninh cau mày.

Phải vậy không?


Cứ cho là đúng đi! Hơn nữa lại có nhiều Thiên Nhân như thế nhao nhao đi vào biển Thiên Ngoại, e rằng cũng sẽ gây ra ảnh hưởng cực lớn.

“Sư phụ, bọn họ đều chuẩn bị thuyền cấp bậc bảo khí siêu phẩm, chúng ta phải làm thế nào?”

Thạch Cảm Đương không nhịn được nói.

Thật sự tò mò.

Bọn họ đã đi qua rồi sao?

“Đừng gấp gáp!”

Tần Ninh nhìn mặt biển, cười nói: “Chúng ta cưỡi cung đi!”

“Hả?”

“Để Cửu Anh kéo bay lên sao?”

“Cũng không tồi!”

Hai mắt trên đầu vai của Tần Ninh nheo lại, liếc Thạch Cảm Đương một cái.

Cửu Anh bây giờ đang rất phổng mũi! Tần gia có thể cưỡi ta! Ngươi muốn cưỡi ta mà được chắc?

Nằm mơ đi!

Tần Ninh nhìn mặt nước biển, từ tốn nói: “Không cần, từ từ đi qua là được!”

Vừa dứt lời, hai tay của Tần Ninh chậm rãi vung ra.

Từng luồng linh khí và linh thức hội tụ hóa thành huyền ấn, từng đường huyền ấn giống như bàn tay vươn ra nắm lấy.

Huyền ấn xông vào bên trong nước biển.

Chẳng mấy chốc, từng cái vỏ sò lấp lánh bị Tần Ninh nắm lấy.

Vỏ sò kia càng bắt càng nhiều.

Cuối cùng những cái vỏ sò đó chất đầy một đống hóa thành một tấm ván gỗ, hội tụ lại với nhau.

Nguyên Hoàng cung lúc này phóng đại, lơ lửng ở bên trên vỏ sò.

“Đi thôi!”

Tần Ninh sải bước đi ra, đi đến trước bậc thang đá ở cổng Nguyên Hoàng cung, tiến vào bên trong Nguyên Hoàng cung.

Mấy người lập tức trợn mắt há hốc mồm.

Thế mà cũng được sao?

Tần Ninh thản nhiên nói: “Nguyên lý về tính chất ăn mòn của nước biển ở chỗ này giống với nước biển ở trong Thiên Âm cung”.

“Nhưng đây là cấm địa, cực kỳ ít người rảnh rỗi không có chuyện gì đến tìm cái chết, cho nên hài cốt ít hơn nhiều. Nhưng mà, phàm là những nơi cổ quái thì đều có những thứ sinh tồn thích nghi được, những vỏ sò này chính là thứ đó”.

“Có cần phải kinh ngạc đến như thế không?”

Mấy người nghe thấy vậy giật giật khóe miệng nở nụ cười, nhao nhao leo lên Nguyên Hoàng cung.

“Không hổ danh là cấp bậc vương khí…”, Thạch Cảm Đương thở dài nói: “Có thể phóng to thu nhỏ lại còn có thể bay trên cao, nổi trên mặt biển giống như thuyền tiến về phía trước!”

“Sau này đưa cho ngươi!”

“Thật chứ?”

“Ta đã lừa ngươi bao giờ chưa?”

Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Đợi sư phụ ngươi trở thành Thánh Nhân thì cái vương khí này không còn dùng được nữa, vừa khéo để cho ngươi”.

Thạch Cảm Đương nghe đến lời này lập tức lắc đầu nói: “Không không không, con cũng muốn trở thành Thánh Nhân”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.