"Đến lúc này lại còn hãm hại cả ta nữa à".
Tần Ninh cười khẩy, nói: "Các ngươi cho rằng ta dễ bị bắt nạt thật sao?"
"Nếu như ngươi không giết Lý Trường Phong, không làm nhục Diệp Khai Nguyên..."
"Thật nực cười!"
Tần Ninh thẳng thừng cắt ngang lời ông ta: "Nếu như Lý Trường Phong không động đến người phụ nữ của ta, nếu như Diệp Khai Nguyên không ra tay cướp vương khí của ta thì ta cũng không rỗi hơi mà đi giết bọn họ?"
"Nói đi nói lại, các ngươi vẫn cho rằng bản thân không hề sai".
"Bây giờ, ta đã đổi ý!"
Tần Ninh nhìn về phía Tông Hoài An, thản nhiên nói: "Hôm nay, ta nhất định sẽ ra tay giết Liễu Thanh Phong, không những muốn giết người mà ngay trong ngày hôm nay, Bảo Vương và Diệp Vương đều phải đích thân tới đây xin lỗi bản công tử".
"Nếu không, ta quyết sẽ không bỏ qua chuyện này!"
Tần Ninh dường như đã hiểu rõ hoàn toàn.
Sự việc đã tới bước đường này rồi.
Nếu Thiên Bảo lâu và thương hội Diệp gia vẫn cứ đinh ninh cho rằng mình đúng.
Coi việc bắt nạt kẻ yếu là lẽ đương nhiên.
Một khi đã vậy rồi thì cứ làm theo ý bọn họ thôi.
Kẻ yếu ư! Để xem rốt cuộc ai mới là kẻ yếu đây?
Tông Hoài An vẫn còn có lời muốn nói nhưng Tần Ninh đã xua tay, nói với ông ta rằng: "Ta lười nói chuyện với ngươi, cảnh giới Bán Vương là cái thá gì chứ?”
“Nếu ngươi đã không sợ chết thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315713/chuong-3464.html